An Khiết dừng hẳn lại, đột nhiên ở trên vòng tay của cô rớt ra một mảnh giấy nhỏ.
" Của cậu ấy? Cậu ấy ghi từ lúc nào? "
An Khiết mở ra, chỉ có một dòng chữ viết một cách gấp gáp
" Thấy được tờ giấy rồi thì nhanh nhanh đến nhà tớ, nói tình hình cho anh tớ đi "
An Khiết chạy như bay đến Hạ Gia, không ngờ là Vũ Kha cũng đi ra ngoài rồi.
- Tiểu Duyệt đi cùng với em, vậy con nhóc ở đâu rồi?
- Lúc nãy bọn em đi ở công viên, cậu ấy rủ em thi chạy về đây, lúc về em mới không thấy cậu ấy đâu, mà có tờ giấy này.
An Khiết đưa tờ giấy cho Vũ Kha coi, anh lập tức nhăn mặt.
- Anh đưa em về nhà trước, có tin gì của em ấy anh báo cho em.
Vũ Kha đưa An Khiết về nhà, rồi vừa chạy đi tìm Vũ Duyệt, vừa gọi cho ba mẹ.
- Ở trên điện thoại em ấy có định vị, hiện định vị đang di chuyển, có lẽ là em ấy đang bị mang đi rồi. Tạm thời cứ theo định vị đó xem sao đã.
Vũ Duyệt bị mang đi, cặp sách bị vứt lại, nhưng may mắn là ở điện thoại được cô bỏ vào trong túi đầy mạo hiểm, mà bọn chúng lại không phát hiện ra.
" Gọi cho anh ấy như thế, định vị cũng đã rõ rồi, chắc là mình sẽ được cứu nhanh thôi mà nhỉ... "
Kẻ thù của ba mẹ mình đương nhiên là Vũ Duyệt không biết, nhưng cô cũng có được dạy cho một số thứ cần thiết để ứng phó vào mấy trường hợp như thế này.
An Khiết ở nhà cứ đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
- Con đi tới đi lui như thế cũng đâu có tìm ra con bé nhanh hơn được đâu, con nên giữ sức lại cho bản thân đi.
Dù mẹ An Khiết nói thế nhưng dường như không ảnh hưởng tới cô là bao.
- Biết như thế thì lúc đó mình đã không chạy đi rồi... nhưng mà cậu ấy bày ra như thế để làm gì chứ, không lẽ