Vũ Duyệt mãi không nghe thấy động tĩnh gì từ phía bên kia mới ngước lên, bốn mắt nhìn nhau không nói một lời nào.
- Cậu... Tiểu Duyệt...
Vũ Duyệt giật mình nghe tiếng gọi của An Khiết, quay mặt vào, không thấy có ai ở bên trong mới vơi bớt nỗi sợ.
- Cậu làm sao đến được tận đây? Hay là còn có ai nữa?
- Có người nhà của cậu. Nếu đã như thế rồi thì mau mau rời khỏi đi, họ đang đợi, cậu chỉ việc chạy khỏi đây rồi chúng ta sẽ về. Nhìn cậu khác quá...
- Suỵt.
Vũ Duyệt nghe thấy bước chân ở đằng sau, vội vàng ra dấu cho An Khiết.
- Bán đồ gì mà lâu thế? Hay là không hiểu người ta nói gì?
- Không có gì đâu, họ đang hỏi một số thứ ấy mà.
Vũ Duyệt đứng hơi nghiêng qua, cố tình che đi An Khiết.
- Vậy thì bán cho đàng hoàng đấy.
Ông ta đi khuất mất, Vũ Duyệt mới quay qua.
- Ông ta có cài bom trên người tớ, chỉ cần đi khỏi khu vực phạm vi là sẽ nổ. Trừ khi có người đến đây tháo bom thôi. Phòng của tớ ở trên tầng 2, ở đó chỉ có một phòng thôi.
- Được, vậy tớ sẽ nói với anh cậu, cậu cố gắng chờ một thời gian nhé.
Vũ Duyệt nhìn ánh mắt của An Khiết trước lúc rời đi, đột nhiên mỉm cười.
" Lo cho mình? Cũng lâu rồi đột nhiên mình nói nhiều như thế nhỉ "
Vũ Duyệt quay lưng đi vào, ông ta ở đằng sau nhào tới nhưng cô lại tránh qua.
- Ông làm trò gì thế?
- Làm gì đâu, chỉ là tự nhiên muốn ôm cháu thôi. Dù sao thì chị của ta cháu cũng xem như là người mẹ thứ hai rồi, vậy thì cháu cũng là cháu của ta mà.
- Xàm.
Vũ Duyệt nhìn ông ta bằng ánh mắt khó hiểu. Không lẽ ông ta hôm nay lại uống nhầm thuốc gì sao.
An Khiết sau khi đi từ cửa hàng về, vội vã chạy lại báo với Hạ Gia chuyện mình thấy.
- Được, vậy thì ngay tối nay chúng ta đột nhập vào, nhưng phải cẩn thận một chút, vì có thể có chuông báo.
An Khiết đứng đó, nhớ lại hình ảnh của Vũ