- Hai ngày rồi sao?
Lúc còn ở trên đảo, giây phút Vũ Duyệt cảm nhận được quả bom ở ngay dưới chân mình thì chỉ còn có mấy giây nữa là bom nổ.
Đúng ngay lúc đó, Lãnh Hàn ôm cô đi, Phi Văn lại cùng mấy thuộc hạ đứng ở gần đó che chắn cho cô.
- Lãnh Hàn đâu? Anh ấy đâu rồi? Cả Phi Văn nữa... bọn họ đều là che chắn cho tớ...
- Tớ dẫn cậu đi gặp Lãnh Hàn, còn Phi Văn thì bị thương không nhẹ, tới giờ chưa tỉnh. Mấy người kia cũng vậy. Nhưng tớ nghe bác sĩ bảo là tình trạng hiện giờ không nguy hiểm nữa, nên cậu đừng kích động quá.
Vũ Duyệt đi theo An Khiết đến một phòng khác, cô nhìn thấy Lãnh Hàn đang nằm ở trên giường bệnh, tay cầm quyển sách.
" Cái tên này không biết là nghĩ gì nữa, vừa tỉnh lại đã đọc sách "
Cô mở cửa bước vào, thì anh rời mắt khỏi sách rồi ngước lên nhìn cô.
- Em... sao lại vào phòng tôi? Không phải Lãnh Thần nói là chỉ có em ấy là người thân thiết với tôi sao?
Vũ Duyệt cứng đơ người, An Khiết đóng cửa phòng rồi rời khỏi.
Vừa ra khỏi cửa thì An Khiết chạm mặt với Lãnh Thần.
- Này, cậu làm như thế là quá đáng lắm đó. Lát nữa mà cậu ấy có bị gì thì cậu không yên với tớ đâu.
- Làm sao mà có gì được chứ. Thời gian qua cậu quan tâm đến Vũ Duyệt nhiều rồi, có phải bây giờ nên quan tâm tớ một chút không?
Ở trong phòng, Vũ Duyệt gần như nín thở bước lại gần giường bệnh của Lãnh Hàn. Đã lâu rồi cô không thấy bộ mặt lạnh lùng này của anh, mà sao cứ nhất thiết là phải đi cùng với câu nói lúc nãy, cứ phải là ở trong tình huống thế này.
- Anh...
Vũ Duyệt đưa tay chạm vào dải băng trắng trên đầu của Lãnh Hàn, tim nhói lên.
- Em... làm gì thế?
Lãnh Hàn gỡ tay cô ra, lại càng làm cho cô hiểu rõ sự việc bây giờ.
- Anh... không nhớ em là ai sao?
- Em à? Em... là ai nhỉ?
Vũ Duyệt thu bàn tay nhỏ của