- Còn có một chuyện tôi muốn hỏi em.
- Anh hỏi đi.
- Hôm qua lúc em hỏi chuyện của công ty đó, sao tôi lại thấy em có vẻ rất kích động.
- Không có đâu, là do anh nghĩ nhiều thôi.
Vũ Duyệt lắc đầu, ánh mắt vẫn cúi xuống.
- Công ty cần anh, anh mau về công ty đi, tôi cũng sẽ về lớp.
Vũ Duyệt đứng lên, về lớp. Lãnh Hàn lại ngồi xuống đó, có quá nhiều thứ để suy nghĩ.
" Tự dặn lòng là có thể phải lòng với ai cũng được, nhưng đừng là anh. Nhưng có lẽ tôi ngày càng lún sâu vào và không có lối thoát ra rồi "
Trở về lớp học, mọi thứ vẫn như bình thường. Chỉ có Vũ Duyệt cảm thấy mọi người luôn luôn nhìn mình.
" Có lẽ cũng đúng thôi, vì dù sao mình bây giờ cũng đâu có gì đặc biệt, lại còn được crush quốc dân như anh ta đưa đón, chắc là sau này không yên ổn rồi "
Trong lòng lại có thêm một chuyện đáng để lo rồi.
An Khiết cũng ngồi im, lòng nhớ về những lời nói của Lãnh Thần lúc nãy.
- Cậu kéo tôi ra đây lúc này không phải là tự kéo mình vào chỗ chết đó chứ?
- Chẳng có gì phải sợ cả. Chúng ta không làm gì mờ ám, thì sao phải lo.
- Nhưng họ thì không nghĩ như thế. Cậu không lo vì cậu là người của Lục Gia, búng tay một cái ai dám nói gì nữa.
- Vậy tôi cũng có thể nhờ vào đó mà bảo vệ cậu mà.
Lãnh Thần mạnh dạn nói như thế, gương mặt không chút biến sắc nào. Anh xem nó là điều hiển nhiên.
" Bảo vệ mình sao "
Tan học, Vũ Duyệt nhờ Lãnh Thần nói với Lãnh Hàn, vì muốn chuyện này tạm lắng xuống nên đi riêng một thời gian.
- Lúc nãy bị ném như thế, cậu không sao chứ?
- Không sao cả.
- À mà lúc nãy Lục Thiếu có nói gì với cậu không?
- Cũng không có gì cả.
Vũ Duyệt lưỡng lự một hồi, lại quay qua hỏi An Khiết.
- Cậu... nhớ Lâm Gia không?
An Khiết nghe thấy tự dưng đứng lại.
- Sao cậu lại hỏi như thế?
- Lâm Gia trở về rồi. Sắp tới còn có một công ty ở đây. Tớ nói với cậu