- Anh...
Vũ Duyệt vòng tay qua, cũng ôm lấy tấm lưng của anh.
- Đừng bỏ anh.
- Được, em hứa. Phải đánh đổi không ít thời gian suy nghĩ, hơn nữa người mình thích cũng thích mình, làm sao bỏ anh được.
Vũ Duyệt vào nhà, gương mặt vẫn tràn đầy hạnh phúc.
Lãnh Hàn bắt điện thoại lên, nghe cuộc gọi đang gọi tới, không có mấy giây mà giọng anh trở lại như thường ngày.
- Tôi muốn mời Lục Thiếu đây đến Thẩm Gia một chuyến vào chiều nay, không biết có được không?
- Được.
Lãnh Hàn di chuyển ánh mắt vào trong nhà, rồi lái xe đi.
- Chị nói thật đi, có phải là do chị gây ra hay không?
Cha mẹ Kỳ Lạc cố gắng ngăn cản Kỳ Lạc cứ khăng khăng muốn nói chuyện với Kỳ Ngọc trong tình trạng kích động như thế này.
- Hai người buông con ra đi, để con đi làm rõ sự việc.
- Làm rõ gì chứ? Con muốn làm rõ gì nữa? Không thấy chị con đang bị như thế hay sao?
Tâm của Kỳ Lạc quả thật rất dễ bị dao động. Nhìn chị mình như thế quả thật rất hận những người kia.
Thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt Vũ Duyệt nói với không có chút gì là giả, thì lại không biết tin ai.
Bây giờ cô chỉ muốn biết sự thật thôi.
- Ta đã gọi Lục Thiếu đến rồi, cứ từ từ mà giải quyết. Tạm thời con đừng vào đó làm phiền con bé nữa, để nó yên đi.
" Chiều nay em có bận gì không? "
" Anh muốn đưa em đi đâu sao? "
" Đến Thẩm Gia với anh "
" Sao lại tự nhiên đến đó? "
" Thẩm Gia muốn anh đến, có lẽ là vì chuyện hôm đó. Em cũng là người trong cuộc, anh muốn đòi lại công bằng cho em "
" Được "
Vũ Kha về nhà, lại vô cùng chăm chỉ, suốt ngày ở trong phòng.
- Anh làm gì thế?
- Em quên lí do anh về đây rồi sao? Là để ngăn chặn nguy cơ đó.
Phải, đúng là lần này nhiệm vụ của anh vô cùng lớn.
- Nhưng mà mấy hôm nay em cũng chưa nghe động tĩnh gì cả. Hay là chúng ta lo quá rồi?
- Đề phòng như thế là tốt. Mọi thứ trong quá khứ là