- Có người giải quyết? Sao anh chắc thế?
- Tin anh đi.
Lãnh Thần vừa dọn tới chỗ ở mới đã lấy điện thoại ra.
- Cậu là?
- Lục Lãnh Thần. Tôi muốn hỏi ông về chuyện tờ báo đó. Là Thẩm lão gia yêu cầu đăng lên như thế?
- Cậu nói tờ báo nào?
Lãnh Thần tắt máy, gửi địa chỉ của tờ báo tới cho người kia.
- Chuyện này tôi không biết gì cả.
Không thể gặp mặt, không thể nhìn thấy người kia có vẻ mặt như thế nào lại càng không thể đoán được sự việc.
Mới dọn tới lần đầu mà toàn bộ đồ đạc có sẵn trong nhà đã bị phá hết. Lãnh Thần lại rút điện thoại bấm một dãy số.
- Cậu tìm cách gỡ tờ báo đó xuống, tìm người đăng lên.
Cúp điện thoại, anh hậm hực mang đồ vào trong phòng, mới đi dọn lại đống chiến trường kia.
Quả nhiên không tới 10 phút sau, tờ báo đã bị gỡ xuống.
Ngồi trong lòng Lãnh Hàn, cầm điện thoại xem tin tức mà Vũ Duyệt hết hồn.
- Đấy, anh nói mà, em không tin anh là sai lầm.
- Vậy anh nói xem ai gỡ tờ báo đó?
- Theo em là ai?
Vũ Duyệt yên lặng. Lãnh Hàn ở bên cô nãy giờ chắc là không phải anh. Anh hai của cô thường sẽ không đọc tin tức.
" Vậy chắc sẽ là... "
- Lãnh Thần?
- Phải.
Ngoài anh ra còn có ai hiểu Lãnh Thần như thế. Nhìn thấy tờ báo ngứa mắt như vậy chắc chắn phải tìm cách gỡ đi rồi.
- Nhưng mà sao cậu ấy phải làm vậy?
Vũ Duyệt chợt nhớ ra lúc sáng, Lãnh Thần cũng có nói rằng mình sẽ giải quyết chuyện này.
- Em đoán thử xem.
- Bảo em đoán mãi, anh nói em nghe xem, không được sao?
Vũ Duyệt phụng phịu, nhìn Lãnh Hàn.
- Làm gì đi thì anh mới nói.
- Làm gì là làm gì? Anh muốn em làm gì?
Lãnh Hàn không nói gì chỉ chỉ vào môi mình.
Vì lòng thắc mắc đã chiến thắng tất cả, nên Vũ Duyệt vươn lên, chưa kịp làm gì thì anh đã một tay giữ lấy gáy cô, hút cạn sinh khí.
Tới khi Vũ Duyệt khẽ đánh vào vai anh, anh mới buông ra.
- Nếu em thấy người mình thích bị đăng một bài báo vu