Thẩm Gia cũng là một gia tộc không nhỏ ở thành phố này, cũng chỉ đứng sau Lục Gia và Hạ Gia ( ở một thành phố khác). Vì không có ai dám đụng chạm đến mình, nên từ đó cũng góp phần xây dựng cho tính cách không tốt của cả hai chị em.
Nói tới không ai dám đụng chạm, Kỳ Ngọc nhớ lại lúc sáng, không quên được gương mặt ngây thơ kia của Vũ Duyệt. Mặt ngây thơ nhưng những lời nói lúc đó của cô như vả thẳng vào mặt của Kỳ Ngọc.
- Con ăn xong rồi ạ, con xin phép lên phòng trước.
Kỳ Lạc cũng suýt quên chuyện lúc sáng, thấy thái độ của chị mình như thế mới nhớ lại.
- Chị con bị sao thế?
- Không sao đâu ạ, chắc là có vài chuyện gấp cần xử lí thôi.
Kỳ Lạc bình tĩnh đáp lại mẹ mình, vẫn thảnh thơi ăn tiếp.
Kỳ Ngọc trở về phòng, lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ của mình.
- Anh giúp tôi điều tra người tên Vũ Duyệt.
- Được, thưa tiểu thư.
Tắt điện thoại, Kỳ Ngọc mở tủ ra, lấy một bộ quần áo rồi đi vào phòng tắm.
- Vũ Duyệt, tôi sẽ cho cô biết thế nào là hậu quả khi chọc vào Thẩm Kỳ Ngọc này.
Kỳ Ngọc trở về phòng đã thấy Kỳ Lạc ngồi ở trong phòng của mình.
- Em có chuyện gì sao?
- Chị có cảm thấy người tên Lãnh Thần đó có vẻ khá vừa mắt không?
Kỳ Lạc vừa nói vừa nhớ lại khuôn mặt của anh.
- Em muốn chiếm cậu ta sao?
- Vâng ạ.
- Em nên nghĩ cho kĩ, nếu đã kĩ rồi thì chị sẽ giúp em.
- Chị của em là nhất.
Kỳ Lạc nhảy lên ôm lấy Kỳ Ngọc, suýt nữa thì cả hai đều té rồi.
- Nhưng mấy năm nay có hàng tá người theo đuổi em, em không đồng ý ai, sao vừa thấy cậu ta đã muốn chiếm hữu rồi?
- Đương nhiên là vì cậu ta khác với mấy người đó rồi.
Lãnh Thần đang ở nhà, đột nhiên lại lạnh sống lưng.
- Sao thế?
- Hình như có ai đó rủa em thì phải.
- Ai mà rủa em được chứ, ăn xong thì về phòng nghỉ ngơi đi, để đó anh dọn