Lãnh Hàn cười nhạt rồi xoay qua ôm eo Vũ Duyệt.
- Dù sao chúng ta cũng không nên mất cảnh giác, dậy thôi.
Vũ Duyệt đỏ mặt đẩy anh ra rồi bước xuống giường.
- Nếu anh mệt thì anh nghỉ thêm một lúc đi, em theo dõi là được rồi.
- Không, chúng ta sẽ đi theo nó ngay lập tức.
Lãnh Hàn cùng Vũ Duyệt rời khỏi công ty, chỉ nói với nhân viên là cần về nhà một chuyến, cũng yêu cầu nhân viên làm việc nghiêm túc.
- Sắp rõ người đó là ai rồi, anh nghĩ là ai?
- Anh không dám nói trước, phải đợi xem.
Họ đến gần nơi của định vị, rồi dừng lại, không lại gần nữa.
Ở bên trong căn nhà cũ kia.
- Thưa ông chủ, tôi đã lấy được tập tài liệu rồi, nhưng chắc hẳn ông chủ đã nghe bạn tôi báo cáo rằng camera không được ngắt kết nối.
Người kia quỳ xuống, run rẩy báo cáo lên.
- Vô dụng.
Người kia ngồi trên ghế bước xuống, rút súng ra bắn một phát, lập tức người kia chết.
Ông giở tập tài liệu ra, bên trong toàn là giấy trắng.
- Thằng nhãi chết tiệt.
Hai người đã vào tới cửa chính, nấp sau cánh cửa đó.
Cả hai đều nhận ra người ở đằng kia, dù là trong bóng tối.
- Chúng ta về thôi. Không thể tùy tiện làm bừa được. Biết được ông ta là ai rồi, chúng ta sẽ đề phòng. Hơn nữa nhân viên kia cũng chết rồi, người còn lại cũng sẽ rút thôi.
Lãnh Hàn quay sang nhìn cô gái nhỏ kia, không ngờ gương mặt cô trở nên sợ hãi, toát mồ hôi.
" Người hại Lục Thị mấy ngày nay hóa ra lại là ông ta...? "
- Tiểu Duyệt?
Lãnh Hàn đưa tay lên mặt cô, cô giật mình.
- Được, chúng ta về.
Trên đường đi, Lãnh Hàn nhớ lại bóng người ở trong bóng tối kia, nhớ lại câu chuyện đã gần 20 năm trước, nhớ đến mà cắn răng.
Quả nhiên sau khi về công ty, hai nhân viên mới trong công ty anh đã rút đi mà không rõ lí do.
- Chuyện này là do anh sai sót rồi, chỉ kiểm tra thông tin thôi, sau này phải sửa chữa lại.
Ở căn nhà kia, người đàn ông tức tối mà không thể làm gì.
- Cậu dọn dẹp chỗ này. Cậu cũng phải