*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 40: Bà bà giá lâm.
Vốn cho rằng Thanh Trạc rời đi, về sau phủ Tiên Quân sẽ trở nên quạnh quẽ đi nhiều. Tiên Quân đại nhân nhất thời cảm thấy có chút cô đơn. Lại không nghĩ đến, còn chưa kịp thở dài cảm thán một phen, liền có Tiên xa đằng vân giá vũ tiến đến.
Tư Đồ Ngu đứng ở cửa lớn ngẩng đầu nhìn xe Kỳ Lân xa hoa quen thuộc kia, nhíu mày. Công chúa chân trước vừa đi, phụ mẫu nhà mình chân sau liền đến? Xem ra, mấy ngày nay bổn tiên sẽ không được thanh nhàn a. Nhưng... Tư Đồ Ngu có chút hâm mộ nhìn ngắm cái kia càng lúc càng đến gần, Thần Thú ngân quang lóng lánh trong ánh hoàng hôn, lòng sinh cảm thán, Ngọc Kỳ Lân của phụ mẫu nàng thật uy vũ a, nếu Tiểu Tam cũng có thể kéo xe thì tốt rồi...
"--- Hài nhi của ta a!" Xe Kỳ Lân vừa dừng trước cửa phủ Tiên Quân, liền có một mỹ phu nhân từ trong xe chạy ra, theo cùng là tiếng kêu gào thê lương. Tư Đồ Ngu cảm thấy hoa mắt, đã bị người kia chặt chẽ ôm vào trong ngực, hương hoa nồng đậm. Sau đó, nam nhân xuống xe mất tự nhiên ho khan vài tiếng, hai mỹ nhân một đỏ một trắng đồng thời run run, trong lúc nhất thời không biết để ánh mắt ở đâu.
"Khụ, mẫu thân đại nhân, không phải ta ở chỗ này nghênh đón ngài sao?!" Gọi thê lương như vậy làm gì, bổn tiên còn chưa có chết đâu! Tiên Quân đại nhân nỗ lực dịch chuyển khuôn mặt ra khỏi hai tòa ngực thơm mềm kia, ngữ khí bất đắc dĩ. Thật là, rõ ràng Ly Túc và Mộ Dung Tương đang ở trước mặt còn làm vậy với nàng, Mộ Dung Tương ở phía sau cười nhạo không sao, nhưng để nương tử tương lai nhìn thấy một màn này, mặt mũi của nàng còn biết để đâu! Hơn nữa... nhìn Hồ ly bộ dáng nhịn cười... Rõ ràng đang cười trộm mà!
Hoa Nhan nâng mặt Tư Đồ Ngu xoa xoa bóp bóp, vừa trơn vừa mềm, xúc cảm tốt khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay. Nhưng, lúc này trên gương mặt đó lại biểu lộ tức giận cùng ủy khuất, thật sự quá buồn cười rồi. Hoa phu nhân nhịn cười nói: "Ngu nhi làm sao biết chúng ta đến, lại tự mình ra đón thế? Vi nương thụ sủng nhược kinh a."
"Tâm linh tương thông nha."
"Người nên cùng ngươi tâm linh tương thông cũng không phải là ta." Ngón tay Hoa phu nhân ở trên trán nàng chọt một cái, giọng nói ý vị thâm trường: "Vừa rồi trên đường ta đến hình như nhìn thấy Công chúa. Thần sắc nàng... dường như không được tốt a."
Lời vừa nói ra, Tư Đồ Diệu Minh ở phía sau cười lắc đầu, vị phu nhân này của hắn a... Mà ba nữ nhân ở nơi này thần sắc đều khẽ biến, Hoa Nhan nhìn trong mắt, trên mặt lại bất động thanh sắc, buông Tư Đồ Ngu ra, dời bước đến trước mặt hai người Mộ Dung Ly Túc. "Ly Túc a, đã lâu không gặp." Hoa phu nhân mỉm cười kéo tay hai người, ngữ khí ôn hòa, hoàn toàn là bộ dáng trưởng bối yêu thương, rồi sau đó ánh mắt dời về phía Mộ Dung Tương, "Ta nhớ không lầm, ngươi là muội muội của Ly Túc đi? Bộ dáng thật xinh đẹp, giống như Ly Túc, đều là đại mỹ nhân nha." Ha ha, hơn nữa làn da cũng rất tốt a, trắng như đậu hũ. Hoa phu nhân giống như cùng vãn bối tán gẫu việc nhà, thật ra vô cùng xấu xa, híp mắt vụng trộm cười gian.
"Không nghĩ đến người còn nhớ rõ ta." Mộ Dung Tương vui vẻ, "Càng không nghĩ đến, Hoa phu nhân cùng Thần Quân lại là phụ mẫu của Tư Đồ Ngu.", "Ôi này! Tương Tương ngươi cũng nhận thức phụ mẫu ta a!" Tư Đồ Ngu mở to hai mắt, không dám tin. Hoa phu nhân liếc nàng: "Lúc chúng ta quen biết ngươi còn chưa ra đời đâu! Tiểu hài tử đừng xen vào." Nghe vậy, Mộ Dung Tương che miệng cười ra tiếng. Mộ Dung Ly Túc ôn nhu nhìn Tư Đồ Ngu, đáy mắt có vài phần phức tạp, còn có cưng chiều mà chính nàng không phát hiện ra. Hoa Nhan âm thầm cả kinh, Mộ Dung Ly Túc chẳng lẽ đối với Ngu nhi nhà nàng...
Tư Đồ Ngu bĩu môi, nếu không phải phụ mẫu đều ở đây, nàng nhất định sẽ nhào vào lòng Ly Túc cầu an ủi thuận tiện chiếm tiện nghi. Nhưng nếu phụ mẫu đã đến, vậy có mấy lời thừa cơ nói cho rõ ràng đi. Tiên Quân đại nhân đảo mắt, đột nhiên nhiệt tình kéo tay phụ mẫu: "Phụ thân, mẫu thân, chúng ta vào nhà trước đi, đã lâu không cùng một chỗ nữ nhi rất nhớ hai người a."
"Ai ôi!!! Nữ nhi thật sự hiểu chuyện rồi, khó có được mà nói ra những lời cảm động như vậy." Hoa phu nhân cười duyên nói. Nhưng trong lòng nàng vẫn rất vui vẻ đấy, cái này trước kia, đánh chết Tư Đồ Ngu cũng sẽ không nói ra khỏi miệng mấy câu như 'Nữ nhi rất nhớ hai người', ha ha, có người trong lòng, tính tình cũng trở nên đáng yêu hơn nhiều. Tiên Quân đại nhân nghe nàng chế nhạo, xấu hổ cười, quay đầu hướng Mộ Dung Tương nói sang chuyện khác: "Tương Tương a, không phải ngươi luôn thèm muốn vài hũ rượu hoa quế của ta sao? Đi vào hầm rượu lấy đi, chúng ta thống khoái uống."
Uống cái đầu ngươi, còn dám sai bổn tiểu thư đi lấy rượu! Bổn tiểu thư không bao giờ muốn đụng đến thứ đó nữa! Mộ Dung Tương trong bụng phỉ báng nói, rồi lại không tiện phát tác, chỉ có thể mỉm cười gật gật đầu. Chẳng qua nụ cười kia... có chút dữ tợn. Tiên Quân đại nhân khẽ giật mình, run run rẩy rẩy xoay mặt đi.
Đem phụ mẫu dẫn vào phòng ngủ lớn nhất trong biệt viện Dật Viên, Tiên Quân nhếch khóe miệng, không khỏi đắc ý: "Như thế nào, gian phòng này tuy không phải tốt nhất trong phủ Tiên Quân nhưng nó khá lớn, đối diện cửa sổ là tiểu hoa viên, phong cảnh rất độc đáo, địa phương u tĩnh, phụ mẫu hai người sẽ thích đi?", "Xú nha đầu ngươi tiêu hết tiền để dành đi? Phủ Tiên Quân xây dựng muốn vượt qua trong nhà rồi." Tư Đồ Diệu Minh đánh giá bố cục gian phòng, trong lòng vừa vui mừng vừa chua xót, xem ra nữ nhi trưởng thành, rời nhà ở bên ngoài cũng có thể sinh hoạt rất tốt, hoàn toàn không cần người phụ thân như hắn lo lắng, aiz, quả thật có thể thành gia lập nghiệp nha. Thần Quân đại nhân trong lúc nhất thời cảm khái vô hạn, vỗ vỗ tay vịn ghế bóng loáng, "Chậc chậc, bàn gỗ quế đỏ óng ánh này, là do mộc phường Ngô Cương chế tạo đi?"
"Ánh mắt của phụ thân thật tốt, hắc hắc." Tiên Quân đại nhân không nhìn ra được phụ thân đa sầu đa cảm, nghe hắn nói vậy, khóe miệng cong lên, "Nơi này chính là ngôi nhà thứ hai của ta, đương nhiên phải làm cho xinh đẹp, sau này hai người đến đây chơi cũng có thể ở đến thư thái không phải sao? Ách --- Các ngươi sẽ không trách ta tiêu tiền lung tung đi?"
"--- Sẽ không, xây nhà ở rồi mới cưới vợ được nha, chúng ta sao lại trách ngươi." Hoa phu nhân kéo cánh tay phu quân, cười như một đóa hoa. Tư Đồ Ngu không khỏi rùng mình, những lời này của mẫu thân đại nhân có hàm ý rất sâu a, Tiên Quân đại nhân xấu hổ nói: "Nương, người nói gì vậy?!", không nghĩ đến phụ thân hắn lại tiếp lấy câu chuyện: "Đúng đó, tương lai cưới vợ vào cửa, nhất định phải khiến cho nàng sống vui vẻ nha.", "Cái gì tương lai chứ, không phải đã ở trong phủ Tiên Quân sao, a ha ha..." Hoa phu nhân cười đến xinh đẹp, phu thê hai người kẻ xướng người họa, phối hợp ăn ý, Tiên Quân đại nhân liền đỏ mặt.
"Này, hai người, hai người nói bậy gì đó." Tư Đồ Ngu xoay mặt đi sẵng giọng, Tư Đồ Diệu Minh nghe vậy, mày kiếm nhướn lên, sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn: "Hả? Ai nói bậy? Chẳng lẽ tương lai ngươi muốn gả ra ngoài?"
"Ta không nói với hai người nữa, ta đi phòng bếp giúp Ly Túc nấu cơm."
"Ai ôi!!! Thật sự một khắc cũng không thể rời xa a..."
✂━━━━━━
Trong phòng khách, Tiên Quân đại nhân ngồi bên cạnh Bạch Y mỹ nhân, yên lặng chịu đựng ánh mắt mập mờ của phu thê Thần Quân. Từ lúc nãy ở trong phòng đến bây giờ, năm người một cẩu vây quanh trên bàn cơm, ánh mắt nóng rực kia như có như không chiếu vào người, ngẫu nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng cùng hai người giao nhau, bộ dạng cười như không cười kia khiến Tiên Quân đại nhân như ngồi trên đống lửa.
"Ly Túc, ăn cái này
đi." Tư Đồ Ngu dời mắt, gắp một khối bánh ngọc mễ (ngô) bỏ vào trong bát mỹ nhân.
"Ai nha, quả nhiên có ai kia thì quên nương a." Hoa phu nhân khóe miệng cong lên, lành lạnh mở miệng. Đũa của Tiên Quân dừng một chút, vội vàng lại gắp thêm một miếng thịt gà bỏ vào trong bát mẫu thân: "Cái này... nương a, nếm thử gà Ly Túc làm đi, vừa miệng rất ngon."
"Ha ha, gắp thức ăn cho nương cũng không quên nhắc đến người ta, thật sự nữ nhi lớn rồi không giữ được a." Ngữ khí của Hoa phu nhân càng thêm chế nhạo. Khóe mắt Tư Đồ Ngu giật giật, bất mãn nói: "Nương, người đừng giễu cợt chúng ta, Ly Túc sẽ mắc cỡ a!" Lời này ra khỏi miệng, Bạch y mỹ nhân bên cạnh thân thể cứng đờ. Hoa phu nhân dứt khoát cười ra tiếng: "Thật sự không nên trêu chọc, nhìn ngươi khẩn trương như vậy, còn không chịu thừa nhận sao?", "Ai không dám chứ!"
Tiên Quân đại nhân nhiệt huyết dâng lên, cảm thấy đến thời điểm thông báo cho phụ mẫu nhà mình rồi, vì vậy khí phách ôm vai mỹ nhân bên cạnh, hét lớn: "Nàng chính là nương tử tương lai của nữ nhi người." Nói xong lại quay đầu bồi thêm một câu với Mộ Dung Ly Túc: "Hồ Ly, mau gọi nương đi!"
Mộ Dung Ly Túc sững sờ, bánh ngọc mễ vừa nuốt xuống suýt nữa nghẹn, thật vất vả nuốt xuống, ngẩng đầu lên ánh mắt lưng tròng nhìn Tư Đồ Ngu, bộ dáng như tiểu cẩu đáng thương vậy, thật là... manh muốn chết a! Tiên Quân đại nhân hai mắt tỏa sáng, hận không thể nhào đến chà đạp một phen. Hoa phu nhân ở đối diện cố gắng nhịn cười, bộ dạng có mấy phần dữ tợn, Tư Đồ Diệu Minh cũng ra vẻ đứng đắn mà ho khan, kỳ thật trong lòng đã vui đến mở cờ, chậc chậc, không hổ là nữ nhi của hắn, khí phách a! Mặc dù như vậy, Thần Quân vẫn bày ra bộ dáng trưởng bối nói: "Ngu nhi à, như vậy không tốt đâu, Ly Túc còn chưa đáp ứng ngươi."
"Ta sớm đã thổ lộ với Ly Túc rồi, người ta cũng đã đáp ứng nha."
"---Phốc! Hắc hắc, này tỷ, ngươi mau nói a." Mộ Dung Tương nhịn không được vỗ bàn cười nói, Đại Cẩu kim sắc bình tĩnh ăn cơm, bất vi sở động. Mà trên khuôn mặt lành lạnh của Mộ Dung Ly Túc lại khó có được lộ ra một chút thần sắc thẹn thùng, thừa dịp không ai chú ý lén liếc Tiên Quân đại nhân. Hoa Nhan cảm thấy có chút kinh ngạc. Mộ Dung Ly Túc so với bộ dáng lành lạnh lúc trước thay đổi rất nhiều, chỉ cần xem ánh mắt nàng nhìn Ngu nhi là thấy rõ, ánh mắt kia không lừa được người. Nhưng... nàng thật sự đã gỡ bỏ được khúc mắc sao?
Hoa Nhan thu hồi nụ cười, nâng chung trà nhấp một miếng, mới chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lại nhìn Mộ Dung Ly Túc: "Hiện tại gọi nương thì hơi sớm... Ly Túc cũng không quen a. Cứ từ từ đi.", "Hoa phu nhân, ta..." Mộ Dung Ly Túc há có thể không biết hàm ý sâu xa của nàng, nhưng muốn nói lời phản bác có chút vô lực, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, lúc này, tay nàng được một bàn tay khác bao trùm lấy, ấm áp quen thuộc. Giương mắt nhìn ánh mắt ôn hòa của Tư Đồ Ngu, nóng lòng bất an đều lắng xuống. "Từ từ sẽ đến, chúng ta còn có thời gian cả đời." Tiên Quân đại nhân ôn nhu nói, không hề che giấu cưng chiều. Mộ Dung Ly Túc tim đập thình thịch.
Nụ cười trên mặt Hồng y mỹ nhân bên kia cũng chậm rãi biến mất, như có điều suy nghĩ.
✂━━━━━━
Thiên Cung.
Trong phòng tắm của phủ Công chúa. Thanh Trạc ngâm người bên trong bồn tắm đầy cánh hoa, suối tiên ấm áp bao trùm toàn thân, nhưng lại không thể ấm đến lòng. Khói trắng ấm áp nhè nhẹ từ trong nước toát ra, mang theo mùi thơm. Mỹ nhân trong nước vươn cánh tay, chậm rãi phủi nhẹ cánh hoa màu đỏ trên cánh tay, lộ ra da thịt nõn nà trơn bóng. Trên da thịt trắng còn dấu vết không thể rửa sạch, giống như hồng mai trong tuyết, nhiều đóa kéo dài đến vai, cổ, thậm chí ngực, kiều diễm rực rỡ, nhắc nhở điên cuồng lúc đó. Thanh Trạc nhất thời thất thần.
Bên tai dường như vang lên tiếng thở dốc dồn dập, tiếng rên quyến rũ. Thanh Trạc nhắm chặt mắt lại, thế nhưng hình ảnh kia ở trong đầu càng rõ ràng hơn. Thần sắc mê loạn trên gương mặt yêu mị của Mộ Dung Tương, răng cắn lấy môi anh đào, cố gắng kìm chế rên rỉ thoát ra khỏi răng môi, ngón tay nắm lấy chăn gấm trở nên trắng bệch. Còn bản thân thì vùi đầu ở trên xương quai xanh tinh xảo, từng chút từng chút gặm cắn, trong hơi thở quấn quanh mùi thơm lạ lẫm, ngón tay bị cái gì đó bao lấy, mềm mại, ẩm ướt... Mềm mại, ẩm ướt? Thanh Trạc bỗng nhiên cả kinh, dấu vết trên chăn gấm kia nhưng sấm rền hiện lên trong tâm trí. Là lần đầu của yêu nữ kia! Trên mặt chợt đỏ lên, hai tay Thanh Trạc che lại gương mặt nóng hổi, cắn răng, thân thể bắt đầu run rẩy. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể?
Tim không kìm chế được mà đập nhanh hơn, trong lòng rối rắm. Trong đầu tất cả đều là dáng vẻ và giọng nói của người kia, mỹ nhân trong nước rốt cuộc chịu đựng không nổi một tay đập trên mặt nước, nghẹn ngào thét lên: "Hỗn đản! Hỗn đản..."
Bọt nước văng lên, phía sau vách ngăn là biểu lộ bối rối cô đơn.
Một lát sau, hết thảy khôi phục yên tĩnh, trong phòng tắm không còn tiếng động. Tiểu thị nữ canh giữ ở cửa run rẩy thân thể, nhỏ giọng nói với thị nữ khác: "Thanh Thủy tỷ tỷ, Công chúa mình ở bên trong... không có gì sao? Hình như tâm tình nàng không tốt, lần này các ngươi đi ra ngoài có phải xảy ra chuyện gì rồi không?", "Công chúa nàng có chuyện phải đối mặt, chúng nô tài như chúng ta cứ nghe chủ nhân phân phó là tốt rồi, có một số việc không nên hỏi nhiều, càng không nên vọng đọng phỏng đoán." Thanh Thủy đứng yên một bên, mặt không biểu tình, ngữ khí bình thản, trong mắt lại có tia lo lắng, chẳng qua lo lắng này chưa kịp biểu lộ lại rất nhanh chìm vào đáy mắt.
✂━━━━━━
Thanh Trạc: (;'゚Д゚)ゞ Mộ Dung Tương, ngươi là người bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm, khắp nơi lăn lộn thông đồng, còn không mau một chút đến Thiên Cung cầu hôn!
Mộ Dung Tương: [hừ lạnh ૧(˵¯͒▱¯͒˵) ] Người không chịu trách nhiệm hình như là ngươi đi.
Thanh Trạc: ლ(゚д゚ლ) Này, vậy ngươi có thể quấn quít lấy ta đòi ta phụ trách a, làm gì một bộ dáng vẻ không quan tâm, thật đáng giận!
Mộ Dung Tương: (¯―¯٥) Ngươi không phải thích Tư Đồ Ngu sao?
Thanh Trạc: [ nũng nịu (*'꒳'*) ] Ta thích nàng thì ngươi không biết giành lấy ta để ta yêu thích ngươi sao?
Mộ Dung Tương: [ cười xinh đẹp (o˘◡˘o) ]Vậy...bây giờ ngươi bắt đầu thích ta sao?
Thanh Trạc: ∩(︶▽︶)∩Bây giờ ngươi thổ lộ thì bổn công chúa sẽ suy nghĩ một chút.
Mộ Dung Tương bỗng nhiên thuận tay kéo Tiên Quân đại nhân đến, kề vai sát cánh: (o˘◡˘o) Ai nha Tư Đồ Ngu ngươi không phải luôn muốn đi Ngọc Quỳnh Lâu ngắm hoa sao, bổn tiểu thư hôm nay dẫn ngươi đi chơi vui vẻ.
Tư Đồ Ngu: ヘ( ̄ー ̄)ノ Nữ nhân chết tiệt, ngươi không nên gây tai họa cho người khác!
Thanh Trạc: ( *゚∀゚*) Ngọc Quỳnh Lâu là nơi nào? Cửa hàng bán hoa sao?
Mộ Dung Ly Túc: [ cười lạnh (≖ ‿ ≖) ] A, đúng là cửa hàng bán hoa, có rượu hoa, còn có Hoa cô nương, người hoa tâm thích đi đến đó nhất rồi.
Thanh Trạc: [ âm trầm (˵¯͒⌢͗¯͒˵) ] Như vậy a, Ly Túc Tiên tử phiền toái ngươi đóng gói mang Tiên Quân đi, về phần muội muội ngươi... cứ giao cho ta đêm nay ta sẽ hảo hảo dạy dỗ.
Mộ Dung Ly Túc: ( ─‿─) Làm phiền Công chúa rồi.