*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 63: Lại qua trăm năm Thạch Kiều ở nhân gian.
Ta không nhỡ rõ, đây là lần trăm năm thứ mấy rồi.
Cảnh phố bên bờ sông thay đổi lại thay đổi, người đi đường khuôn mặt thay đổi lại thay đổi. Mảnh Đàm Hoa bên bờ sông kia mấy mươi năm trước đã triệt để khô héo rồi. Không có người chăm sóc bảo vệ, chúng nó từng ngày từng ngày héo rũ, cuối cùng đến ngày chết đi. Mọi người đem chỗ đó sửa sang sạch sẽ, sau đó xây một cái lương đình, ở ngoài đình bên cạnh cây liễu cũng đặt mấy bộ ghế đá. Ta có chút tiếc hận, rồi lại hiểu được, theo thời gian trôi qua rất nhiều sự vật cũng sẽ thay đổi thôi.
Mấy tiểu hài đồng từng ở bờ sông thường xuyên chơi đùa hôm nay đã thành lão nhân đi tập tễnh, tóc trắng xóa, thân thể cũng không thẳng được, thế nhưng dáng vẻ tươi cười vẫn động lòng người như trước kia. Ta nhớ trong bọn hắn, có một người là con cháu của Cổ Tâm Lan. Aiz, một đám người đã chơi cùng nhau từ bé đến làm tri kỉ khi về già, cùng đi qua rất nhiều năm tháng, hôm nay vẫn có thể cùng tụ họp chung một chỗ, thật tốt a. Bọn hắn thích sau giờ ngọ ngồi trên ghế đá cạnh bờ sông dưới ánh mặt trời nói chuyện phiếm, nói đến chuyện năm xưa, còn có ca khúc thích nghe nhất khi còn nối khố, thích ăn đồ ăn vặt gì nhất. Chân trời mây cuốn mây bay, bờ sông cành liễu theo gió chập chờn, rồi lại vì bọn hắn mà thêm vài phần vui sướng, thời gian ở chỗ này như chậm lại bước chân.
Nhìn bọn họ, ta đột nhiên cảm thấy mình cũng già rồi.
Độc khí nơi đáy sông Thanh Nguyên đã được thanh trừ không sai biệt lắm, nhưng ta lại cảm thấy những độc khí kia như thẩm tiến vào trong thân thể ta, chậm rãi ăn mòn, thỉnh thoảng lại dẫn đến từng trận đau đớn. Ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng, bởi vì không có Linh lực dư thừa để giảm đau rồi. Linh lực trong cơ thể ta từng ngày dần yếu đi, ngẫu nhiên ta sẽ ý thức mơ hồ, lâm vào ngủ say, thật sự như một lão nhân tuổi già sức yếu. Có lẽ, qua mấy năm nữa, ta cũng nên ly khai chỗ này rồi, a, thậm chí có chút không nỡ.
Thời tiết gần đây tương đối thay đổi nhiều, sáng nay khí trời còn tươi sáng, đến buổi chiều thì đã bắt đầu mưa, sắc trời tối tăm mờ mịt. Nơi đây ngày mưa cũng ôn hòa, rất ít khi có mưa to gió lớn. Giọt mưa nho nhỏ dày đặc ở trong không trung bồng bềnh phất phơ, như phủ xuống một tầng sa mỏng, cảnh sắc xa xa mơ hồ. Trên đường người đi đường cũng ít, ở mùa này, thời tiết chuyển lạnh, còn có mưa, bình thường mọi người thích chạy vào trong tửu lâu, quán trà ở góc đường nào đó, liền một bầu rượu nóng hoặc trà nóng, mấy đĩa điểm tâm, thong thả chờ mưa tạnh.
Đương nhiên, cũng có một số ít người cầm ô dạo bước, thưởng thức cảnh mưa. Giống như vị thiếu nữ mặc trường sa màu hồng lúc này.
Thiếu nữ cầm du chỉ tán ( ô giấy dầu), chậm rãi đi tới, đứng lặng ở đầu cầu, lẳng lặng nhìn phía xa. Trong yên vũ sương mù, che khuất tầm mắt nàng. Hồi lâu sau, nàng thấp giọng thở dài, như là sầu não. Ta rất tò mò trong lòng nàng ưu sầu chuyện gì, chỉ tiếc, hiện tại ta không có cách nào dùng Linh lực để tìm hiểu. Nhưng mà nhìn giữa đầu lông mày nhàn nhạt buồn bã, còn có oán hận đặc hữu của nữ nhi kia, ta đoán, hơn phân nửa là chuyện tình cảm, trong lòng thiếu nữ mang theo gút mắc khó hiểu nào đó. Ta cảm thấy nữ hài tử ở thời điểm này là xinh đẹp nhất, bởi vì cảm xúc thiếu nữ, dù sao vẫn như ý thơ, giống như yên vũ triền miên này, ngay cả một tia sầu não kia, cũng đặc biệt rung động lòng người.
Không biết từ chỗ nào truyền đến tiếng sáo xa xôi, du dương uyển chuyển tiến đến bên trong yên vũ mênh mông, đem hình ảnh tô điểm càng thêm thê lương duy mỹ.
Bóng dáng hồng nhạt kia đứng ở đầu cầu rất lâu. Thẳng đến khi mưa dần nhỏ lại, màu xám nơi chân trời dần tản đi, lộ ra một ít xanh thẳm như được tẩy rửa, nàng mới thản nhiên đi vài bước, đưa tay đặt trên lan can ướt mưa, cúi đầu xuống, không biết suy nghĩ cái gì, thần sắc trên mặt có thêm vài phần âm u lạnh lẽo. Có lẽ là đang nhớ lại cái gì đó, ta nghĩ thế. Thật lâu, nghe được nàng thì thào lên tiếng: "Ta nguyện hóa thành thạch kiều, chịu năm trăm năm gió táp mưa sa, chỉ cầu một ngày, nàng bước qua cầu, có thể ngoái đầu nhìn lại..."
Lời rất sầu não, ngữ điệu lại rất đau thương.
Ta nghe thế không khỏi mỉm cười. Năm trăm năm gió táp mưa sa, chỉ mong người ngoái đầu nhìn lại, đáng giá sao? Mặc dù đợi được đến lúc người kia ngoái đầu, thì thế nào, còn thời gian dài dằng dặc còn lại, vẫn phải cùng mưa gió, chịu đựng vô tận dày vò. Tình yêu thiếu nữ, triền miên, lãng mạn như thơ, thật sự chấp niệm quá sâu, hy sinh quá nhiều, giống như trận mưa này, mờ mịt, mù mờ.
Sau khi thiếu nữ cầm ô kia rời đi không lâu thì trời tạnh mưa. Ánh mặt trời từ trong mây chui ra, cánh rừng bên bờ sông bị nước mưa rửa sạch, mỗi một chiếc lá đều phản xạ ánh sáng lập lòe. Xa xa, một chiếc cầu vồng xuất hiện giữa không trung, sáng lạn mê người. Mọi người từ trong quán trà, quán rượu đi ra ngẩng đầu nhìn về phía cầu vồng, lộ ra nụ cười vui vẻ. Một khắc này, ta cũng thấy vui vẻ đấy. Cầu vồng kia như một vị cố nhân của ta, mỗi lần trời mưa xong, ánh mặt trời phổ chiếu, không khí tươi mát, nó đều sẽ xuất hiện ở trên không bên mặt sông bên kia, phảng phất như đến hẹn ước với ta, mỗi lần đều khiến tâm tình ta vui sướng.
Cách ta không xa, có một bến tàu nhỏ. Chỗ đó đỗ rất nhiều đội thuyền. Một ít nam nhân lao động liên tiếp hướng trên thuyền vận chuyển hàng hóa, còn có tàu vãng lai đưa đón một nhóm lại một nhóm du khách.
Bến tàu có một vị nữ tử hấp dẫn chú ý của ta. Ta nhận ra nàng. Nàng là nữ nhi của lão bản một nhà Tiền trang trên trấn - Tiền Tử Ngưng, hiện giờ chắc đã hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi rồi, nhưng chậm chạp không chịu tiếp nhận an bài của người nhà thành thân, bởi vì nàng tâm hữu sở chúc*. Năm năm trước người nàng yêu đến Đế Đô nhập binh, lúc này binh dịch đã mãn kỳ, là lúc trở về. Nữ tử đứng bên cạnh bờ, nhìn sóng nước mênh mông xuất thần, ánh mắt lo lắng thống khổ. Một ít người nhận thức nàng, nhìn thấy nàng như vậy, tiến lên khuyên nhủ nàng, chẳng qua cuối cùng đều lắc đầu, cảm khái rời đi.
( * ) Tâm hữu sở chúc: Lòng đã thuộc về ( ai đó).
Hẳn là đã hẹn thời gian này trở về, nhưng, hiển nhiên, người nam nhân kia đã thất hẹn. Nàng đã đợi nửa tháng.
Mãi cho đến hoàng hôn, sắc trời tối muộn, dấu chân người trên bến tàu thưa thớt, nữ tử kia vẫn không chịu rời đi. Aiz, thật là một người quật cường. Ta cảm thấy có chút không đành lòng, mà lão thuyền phu cuối cùng đỗ thuyền bên bến tàu kia cũng không đành lòng, hướng nàng hô: "Aiz, Tiền nữ tử mau trở về thôi, tàu chở khách đã hết rồi, ngươi muốn chờ thì cũng đừng lưu lại nữa, ngày mai lại đến đi." Nhưng người vẫn như cũ đứng cạnh bờ sông, nhìn xa xa xuất thần. Lão thuyền phu thở dài, không nói gì nữa, cầm lấy hồ lô rượu của mình đi về phía tửu quán nơi đầu phố.
Sắc trời dần dần tối mịt, người đi đường cũng thưa bớt. Nhưng phía sau đại thụ ở bờ sông, lại ẩn núp một người, bình tĩnh nhìn bóng lưng của nàng kia. Người nhìn trộm là một nam tử thân hình cao lớn, bộ dáng cũng không tệ lắm, nhưng chân lại khập khiễng. Hắn đi theo nàng kia đã vài hôm rồi, mới đầu ta cũng có chút bận tâm, sợ hắn gây bất lợi cho nàng kia, nhưng thấy mấy ngày qua nam tử kia dường như rất an
phận, cũng không làm gì, chẳng qua chỉ nhìn lén mà thôi, nên cũng yên tâm rất nhiều.
Nhưng mà, ta ở trong ánh mắt vụng trộm dòm ngó kia, nhìn thấy thật sâu quyến luyến cùng áy náy.
Đợi đến khi trên đường đều không còn bóng người, Tiền Tử Ngưng mới theo gió mát mà ảm đạm xoay người, nhưng không có đi theo đường ngày thường mà hướng về phía ta mà đi. Nam tử phía sau cây dường như có chút bất ngờ, vội vàng xoay người muốn chạy, lại không nghĩ trận mưa này khiến mặt đường có chút trơn trợt, không cẩn thận liền ngã trên mặt đất.
Tiền Tử Ngưng đi qua nhìn thấy, liền muốn đến nâng hắn dậy, sau khi nhìn thấy mặt mũi hắn có chút ngẩn ngơ, mở to hai mắt, không dám tin lui về sau một bước nhỏ, sau một lúc lâu mới run giọng nói: "--- Tuần Miễn? Là ngươi sao..." người trước mắt so với năm năm trước đen gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt anh tuấn nhiễm lấy phong sương của năm tháng, càng lộ ra thành thục. Nhưng người kia là Tuần Miễn khiến nàng đau khổ chờ đợi không sai a! Nàng mãnh liệt tiến lên nắm lấy tay nam tử, gấp giọng nói: "Tuần Miễn, ngươi về khi nào, vì sao không đến tìm ta, vì sao từ một năm trước biệt vô âm tín chứ?"
Tuần Miễn ánh mắt trốn tránh, có chút chật vật tránh né nàng, thấp giọng: "Ta, ta mới về không lâu.", "Vậy ngươi cố ý trốn ta sao?" Tiền Tử Ngưng thần sắc buồn bã, nàng hiểu người yêu mình, nhất định là bởi vì chán nản mà không chịu gặp mặt nàng. Quả nhiên, Tuần Miễn do dự chốc lát, thanh âm khàn khàn nói: "Tử Ngưng, chúng ta chấm dứt thôi."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?"
"Biểu ca ngươi tuấn tú lịch sự, có quyền thế, cùng hắn ở một chỗ ngươi sẽ hạnh phúc." Nam tử quay mặt sang một bên, đỏ mắt. Tiền Tử Ngưng gắt gao nhìn hắn, ngón tay nắm lấy vạt áo trở nên trắng bệch, trong giọng nói mang theo nồng đậm thất vọng: "Tuần Miễn, ngươi là nói tiếng người sao? Ta chờ ngươi năm năm rồi đấy!"
"Ta, ta đã tàn phế! Bây giờ là một phế nhân! Ngay cả mình còn không thể chiếu cố tốt, sau có thể lo được cho ngươi? Ta sao còn xứng với ngươi nữa!" Tuần Miễn cũng nhịn không được kích động, không khống chế mà quát lên. Vốn năm năm thời gian, hắn liền có thể công thành lui thân, hồi hương thú nữ tử mình yêu, nhưng thế sự khó lường. Mộ năm trước trong một lần làm nhiệm vụ hắn bị huynh đệ mình luôn tín nhiệm phản bội, thân hãm vào lao ngục, rơi vào tình cảnh như vậy, chật vật trở về cố hương, lại nghe thấy biểu ca Tiền Tử Ngưng mấy lần đến Tiền gia cầu hôn... Hắn hận, hận bản thân vô dụng bị người hãm hại, hiện tại thân thể tàn tật, dựa vào cái gì cùng nữ tử tốt đẹp như vậy chung một chỗ...
Tiền Tử Ngưng đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, thần sắc hòa hoãn lại, nói với hắn: "Còn nhớ năm đó trước khi ngươi đi, ta đã nói với ngươi cái gì sao?" Nàng đưa tay xoa mặt hắn, khóe mắt hiện ra lệ quang, ôn nhu nói: "Ta đã nói với ngươi, ta sẽ chờ ngươi trở về, mặc kệ tương lai ngươi có công thành danh toại hay không, chỉ cần ngươi chịu trở về bên cạnh ta là tốt rồi. Tuần Miễn, dù ngươi thật sự mất mạng ở chiến trường không về được, ta cũng sẽ một mực chờ đợi. Hôm nay ngươi có thể sống trở về, ta đã cảm ông trời phù hộ rồi, còn có chuyện gì gây trở ngại chúng ta sao?"
Lời nói ôn nhu, ấm áp đến đau nhức lòng người. Tuần Miễn nắm chặt nắm đấm, thanh âm đắng chát: "Nhưng, bây giờ ta đã là người què...", "Nếu ngươi công thành danh toại trở thành Đại Tướng Quân, ngươi sẽ vứt bỏ ta trèo cành cao sao?" Tiền Tử Ngưng cắt ngang lời hắn nói.
"Làm sao có thể? Đời này không phải ngươi ta sẽ không thú!"
"Ta đây cũng sẽ không bởi vì ngươi tàn phế mà vứt bỏ coi thường ngươi."
"Tử Ngưng..." Nam tử rốt cuộc buông lỏng, đưa tay đem nữ tử ôm vào lòng, thanh âm nghẹn ngào. Những ngày này hắn nhìn nữ tử này vì hắn mà si ngốc chờ đợi, làm sao không xúc động. Từ nay hắn sẽ không bao giờ xa rời nàng nữa.
"Đồ ngốc, đừng rời bỏ ta." Tiền Tử Ngưng cũng ôm lấy hắn, khóe miệng lộ ra nụ cười mừng rỡ. Giờ phút này nàng cảm thấy vô cùng may mắn, dù ngày sau có thật nhiều khó khăn chờ đợi bọn hắn, cũng sẽ không sợ.
"Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt*." Nàng ở trong lòng hắn, khẽ nói.
( *) Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt: Núi không còn đất, trời đất nhập làm một, mới dám cùng chàng chia lìa.
Một sợi chỉ đỏ lộ ra ở nơi mắt cá chân của hai người, thời gian dần qua liền kết hợp lại với nhau. Tim ta bỗng đập nhanh, ánh mắt dời đi, rốt cuộc nhìn thấy bóng hình Bạch y xinh đẹp cách đó không xa. A, thực sự là nàng đến. Bỗng nhiên ta sinh ra cảm xúc phức tạp, có chút mừng rỡ, có chút chua xót.
Tiếng sáo một mực quanh quẩn bốn phía đột nhiên ngừng lại. Trên cao lâu, Lam y nữ tử cầm lấy sáo trúc, dựa vào cửa sổ cúi đầu nhìn xa, ánh mắt ôn nhu, thật lâu, một tiếng thở dài trầm thấp bay ra cửa sổ.
Đau đớn bên trong thân thể ta lúc này lại bắt đầu xông đến, càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác thân thể của mình giống như vỡ nát, đau tận xương cốt. Ý thức bắt đầu mơ hồ, ta cảm giác dường như muốn lâm vào ngủ say. Nhưng trước khi ánh mắt ta tối sầm một khắc, Bạch y nữ tử khuynh quốc khuynh thành kia, chậm rãi hướng về phía này mà đi.
Bạch y phiên nhiên, phong hoa tuyệt đại, khuôn mặt lành lạnh như trăng sáng, quen thuộc lại lạ lẫm.
Bỗng nhiên ta nhớ đến câu nói của nữ tử kia trước đó không lâu. Ở chỗ này mấy trăm năm, ta cũng coi như chứng kiến vô số sinh ly tử biệt, nhìn thấy rất nhiều nam nữ si tình hoặc oanh oanh liệt liệt yêu nhau say đắm hoặc lạnh lẽo thê lương, vấn vương trông chờ. Ta luôn không hiểu, vì sao mọi người lại tương tư như vậy, lại có cố chấp như vậy, nguyện ý trả giá đại giới rất nhiều để đổi lấy một lần gặp mặt ở trần thế.
Nhưng mà, khi bóng hình Bạch y nhẹ nhàng xinh đẹp đi về phía ta, ta hiểu được.
✂━━━━━━
Trong họa diện, Bạch y mỹ nhân chậm rãi đi về phía đầu kiều, hơi lạnh đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua hoa văn tỉ mỉ trên lan can.
Từ trong màn hình nhìn thấy một màn này, Phán Quan ôm Minh Quân, cắn môi, rưng rưng nước mắt.
Từ trong mâm Kỳ Lân nhìn thấy một màn này, phu thê Tư Đồ lộ ra vui vẻ, tràn ngập vui mừng.
Từ trong Linh Tiêu kính nhìn thấy màn này, Công chúa đại nhân mặt mày cong cong, đưa tay bóc lấy một quả bồ đào bỏ vào trong miệng.
Từ trong hộp ngọc nhìn thấy một màn này, Mộ Dung Tương nheo mắt Hồ Ly xinh đẹp, sau đó tâm tình tốt mà đi ra ngoài điện đùa giỡn mấy tiểu thị nữ mới đến.
- ---------------
Mọi người: Rất cảm động a...
Tư Đồ Ngu: 。:゚( ;'∩';)゚:。Ta không chịu nổi, ta có thể tự sát hay không...