*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 72: Chúng ta thành thân đi.
Sau đó lại qua mấy tháng, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, Tam Trọng Thiên giới cũng như nhân gian, bắt đầu có khí tức mùa đông. Nhưng, vào lúc này, trong Tiên giới lại bởi vì một việc mà huyên náo sôi trào, nhiệt liệt mấy ngày liền.
Không chỉ Tiên giới, ngay cả Yêu giới cũng xao động. Thì ra một tháng trước, Nhị Công chúa Mộ Dung thị của Hồ giới, Mộ Dung Tương mang theo một đội nhân mã trùng trùng điệp điệp đến Thiên Cung cầu hôn, muốn lấy hòn ngọc quý trên tay của Thần Đế - Thanh Trạc Công chúa. Từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên, nếu Thanh Trạc Công chúa thật gả cho Yêu giới, vậy thể diện của mọi người ở Yêu giới tăng thêm rất nhiều. Bởi vậy chúng Yêu quần chúng xúc động, nhao nhao tỏ vẻ ủng hộ, trong lúc nhất thời, thanh danh Mộ Dung Tương lan truyền khắp nơi, hô hào tăng cao.
Mọi người ở Tiên giới ý kiến không đồng nhất, nhưng có rất nhiều người biết nội tình nên đã đoán ra kết quả của lần cầu hôn này. Hồng y yêu diễm, Hồ nhị Công chúa - Mộ Dung Tương, không phải trước kia cứ cách vài ngày thường xuyên xuất hiện ở Thiên Cung sao, cùng Thanh Trạc Công chúa của bọn họ ra vào một đôi. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, người kia đích thị là chân mệnh của Thanh Trạc Công chúa rồi, vì vậy, rất nhiều lão Tiên vui mừng vì Công chúa của bọn họ đã thoát ra đoạn cảm tình kia với Tư Đồ Ngu, nhưng lại có chút lo lắng, dù sao... Thần Đế là người sỉ diện, há sẽ đồng ý đường đường một Công chúa Tiên giới mà gả cho Yêu giới? Quả nhiên, sau khi đội ngũ cầu hôn Mộ Dung Tương mang theo đến Thiên Cung, Thần Đế lại không chào đón lắm, chẳng qua xuất phát từ lễ tiết nên nói phải suy nghĩ thêm, để nàng ở lại Thiên Cung mấy ngày.
Nhưng sau đó, chuyện khiến người ta không dám tin đã xảy ra. Ngày thứ ba Mộ Dung Tương ở lại Thiên Cung, Thần Đế đột nhiên hướng chúng tiên tuyên bố đã đồng ý lời cầu hôn của Mộ Dung Tương, hai tháng sau, Thanh Trạc Công chúa sẽ gả cho Hồ giới. Nguyệt Lão nghe được tin nàng thiếu chút nữa rơi răng giả xuống đất, vội vàng đi tìm mấy Lão Quân. Sau khi nghe ngóng mới biết được nguyên nhân là do Mộ Dung Tương cùng Thần Đế có một trận đánh cờ. Theo lời Thị quan kia nói, sáng sớm ngày hôm đó, Thần Đế mời Mộ Dung Tương đến Ngự hoa viên đánh cờ, Thị quan đứng ở đằng xa cung kính chờ đợi hai người, cũng không biết rõ sự tình, nhưng trong quá trình vụng trộm nhìn vài lần, tình hình dường như là Thần Đế thua mấy ván, Thị quan giật mình, thì thấy Mộ Dung Tương cúi đầu nói mấy câu, sắc mặt Thần Đế chuyển biến, cuối cùng vỗ tay cười, hai người đi ra Ngự hoa viên, Thần Đế tuyên bố tin tức.
Vì vậy, nguyên nhân cuối cùng Thần Đế gả nữ nhi, trở thành một điều bí ẩn. Có người nói vì Thần Đế cùng Mộ Dung Tương đánh cược thua cờ nên bất đắc dĩ, có người nói Thần Đế khuất phục cờ thuật của Mộ Dung Tương, còn có chút Lão Tiên gia cho là đánh cờ gì đều là ngụy trang, thật ra Thần Đế chịu không được nữ nhi bảo bối nhõng nhẽo mà miễn cưỡng đáp ứng. Hai giới Tiên Yêu xôn xao, tranh luận không ngớt, Mộ Dung Tương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió lại thong thả thoải mái nằm trên ghế mây ở biệt viện phủ Công chúa ăn bồ đào.
"Này, phụ hoàng ta sao lại đáp ứng ngươi vậy? Lúc trước ta cầu ông ấy cũng không chịu." Công chúa đại nhân đút một quả bồ đào tím vào trong miệng mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh, nói. Mộ Dung Tương chậm rãi nhai thịt quả, thản nhiên đáp: "Phụ hoàng ngươi thấy ta xinh đẹp, nhân phẩm lại tốt, nhịn không được đáp ứng chứ sao.", "Hừ, ngươi ít nói nhảm đi, tin ngươi mới lạ!" Công chúa đại nhân bất mãn hừ hừ.
Mộ Dung Tương thấy Tiểu mỹ nhân tức giận mới thu hồi thần sắc vui đùa, dựa sát vào nàng, có chút thần bí nói: "Thật ra, ta hứa hẹn phụ hoàng ngươi một chuyện.", "Hứa hẹn? Hứa hẹn cái gì?" Thanh Trạc nghe vậy trợn to mắt hạnh, tràn đầy hiếu kỳ. Mộ Dung Tương nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, cười nghiêng thân tới trước hôn xuống, giọng nói ôn nhu: "Ta nói sẽ sinh cho ngươi thật nhiều hài tử."
"Cứ... như vậy?" Thanh Trạc ngơ ngẩn, đồng thời sinh ra rất nhiều cảm giác khó nói nên lời, mềm mại, ấm áp, trong lòng tràn đầy vui mừng."Cái gì gọi là cứ như vậy, cái này rất trọng yếu có được không!" Mộ Dung Tương véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Trạc: "Người trong Tiên giới các ngươi rất khó sinh dục, hơn nữa còn phải nhờ Mẫu thạch, Hồ tộc chúng ta lại khác. Người trong Hồ tộc có thể nhờ Linh lực đôi bên song tu, thai nghén linh thai, so với các ngươi dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa ta sinh cho ngươi, nên dù ngươi gả cho ta, Tiên giới cũng không mất mặt."
"Là như vậy a..." Thanh Trạc nâng cằm lên, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía bụng Mộ Dung Tương, "Vậy ngươi muốn sinh cho ta bao nhiêu đứa?", "Này không phải vấn đề, nhưng Tiểu công chúa Linh Lực quá yếu, về sau còn phải cùng ta tu luyện nhiều hơn, tuy ta mang thai, nhưng ở trên giường... ta vẫn là tướng công nha." Mộ Dung Tương câu lấy cằm Công chúa đại nhân, ngữ khí vô cùng mị hoặc, đồng thời nghiêng người hướng gần nàng, khí tức hai người liền quấn quanh một chỗ.
Trên mặt Thanh Trạc hồng hồng nhìn dung nhan mê người kia ở trước mắt mình chậm rãi phóng đại, tim đập thoáng cái nhanh hơn, mang theo vài phần ngượng ngùng mà nhắm mắt lại, không ngờ đối phương ngay lúc này nói một câu hủy đi bầu không khí: "A, đúng rồi, có thời gian ngươi nói với phụ thân ngươi, bảo hắn hảo hảo luyện cờ, thuật chơi cờ thật là kém." Mộ Dung Tương nói khẽ, bộ dáng đứng đắn khác thường. Khóe mắt Thanh Trạc nhịn không được co rút, oán hận nắm lấy cổ áo nàng, gặm một cái trên đôi môi đỏ tươi kia: "Cũng chỉ có ngươi không nhường hắn."
✂━━━━━━
"Hồ Ly, ngươi nghe nói chưa? Tương Tương tháng sau sẽ thú Thanh Trạc đó." Tại một trà lâu nhân gian, trong một gian phòng trang nhã, đang ân cần giúp mỹ nhân bóc hạt đào, Tiên Quân đại nhân nói. Mỹ nhân lạnh nhạt ưu nhã nhấp ngụm trà, nói khẽ: "Chỉ sợ hai giới Tiên Yêu, không ai không biết chuyện này rồi." Nghĩ đến chuyện mấy hôm nay muội muội làm, giữa lông mày thanh lãnh của Mộ Dung Ly Túc có nhiều hơn chút vui vẻ không thấy rõ, nhưng lại có loại tình ý khác chợt lóe lên, ẩn vào đáy mắt. Nàng nhìn người đang vui vẻ bóc hạt đào, đem ánh mắt dời về phía bên ngoài rào chắn.
Sáng sớm, ánh mặt trời không quá chói chang, gió nhẹ ấm áp. Ở nơi này mùa đông trời nắng trong, Tư Đồ Ngu lôi kéo Hồ Ly đến nhân gian kết tơ hồng, thuận tiện ra ngoài giải sầu. Từ khi cùng Mộ Dung Ly Túc xác định tâm ý, Tư Đồ Ngu cảm thấy sinh hoạt đột nhiên thay đổi màu sắc, mỗi một ngày đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, ngẫu nhiên mỹ nhân cười, trong không khí dường như phiêu đãng đầy ánh sao hồng, đẹp đến nổi lên bong bóng... Ách, đương nhiên, nếu buổi tối, Ly Túc chịu để nàng đùa nghịch chút lưu manh thì tốt hơn rồi. Đã bốn tháng trôi qua, Mộ Dung Ly Túc đều lấy lý do trừng phạt, không cho nàng vượt qua khuôn phép. Đối với điều này, Tiên Quân đại nhận thật muốn cắn răng, nhưng lại chỉ có thể chịu đựng Hồ Ly mà không có biện pháp nào.
Aiz... Tư Đồ Ngu ngừng động tác trong tay, buồn buồn chống cằm, u oán liếc nhìn Bạch y mỹ nhân ở đối diện. Tiếp thu ánh mắt đầy oán khí mãnh liệt, mỹ nhân hơi nghiêng đầu, nhíu mày: "Làm sao vậy?", "Ly Túc..." Hai mắt Tiên Quân đại nhân rưng rưng, ngữ điệu vô cùng ủy khuất: "Đã lâu như vậy, còn chưa tha thứ cho ta sao?"
"A, đã lâu rồi sao? Nhưng ngươi dường như vẫn không rõ bản thân sai ở đâu, huống chi, trước đó ngươi làm ta mất ký ức, liền mất mấy trăm năm..." Mộ Dung Ly Túc cong môi cười khẽ, ưu nhã giảo hoạt. Tư Đồ Ngu nghe xong trong lòng giật mình, chẳng lẽ nói, Ly Túc thật muốn phạt nàng đến mấy trăm năm sao?!
Vì vậy nàng vô lại nắm lấy tay đang đặt trên bàn của mỹ nhân, vừa vuốt ve vừa kháng nghị: "Hồ Ly, ngươi không thể như vậy nha, ta cũng biết sai rồi, ngươi đã trừng phạt ta lâu như vậy, chỉ ôm một cái cũng không được, người ta nhịn thật khó chịu a. Hơn nữa, ngươi nhìn Tương Tương cùng Thanh Trạc ngọt ngọt ngào ngào như vậy, còn sắp thành thân luôn.", "Cũng phải, đều sắp thành thân rồi." Mộ Dung Ly Túc đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của Tư Đồ Ngu, thanh âm rất nhẹ, ngữ khí nhạt đến không rõ tâm tình. Nàng rút tay bị nắm chặt lại, cúi đầu bưng lấy chén trà trước mặt. Chất lỏng trong chén trà lay động từng vòng rung động, giống như tâm cảnh lúc này của nàng, trong lúc ngẩn ngơ lại như nghe thấy lời nói trêu tức năm đó Mộ Dung Tương nói với nàng.
Tỷ nha, cũng đừng để hài tử của muội muội mình ra đời vẫn không thể gả đi được. A, những lời này thật khó quên.
Tư Đồ Ngu ngẩn ngơ hồi lâu cũng không nghĩ ra ý tứ vừa rồi của mỹ nhân, lúc này người kia cúi đầu, không nhìn rõ biểu lộ, nhưng tay cằm chặt chén trà trong chớp mắt mà buộc chặt hơn. Ừm... không đúng, khí tức không đúng. Cảm giác lạnh lùng này rõ ràng do mỹ nhân không vui mà tản ra khí tràng cường đại nha, nhưng vừa rồi mình cũng không có
làm gì sai nha. Tư Đồ Ngu nhíu mày, âm thầm suy nghĩ, cảm giác, mấy ngày hôm nay Mộ Dung Ly Túc có chút kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được chỗ nào không đúng. Vắt óc suy nghĩ không có kết quả, Tiên Quân đại nhân nghiêng đầu liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của mỹ nhân, chậm rãi dựa gần, đang muốn hỏi chút gì đó, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo.
Đội ngũ đón dâu từ xa đến gần tiếng trống nhạc vang dội, xen lẫn tiếng ồn ào của mọi người. Đưa mắt nhìn lại, một đám người mặc hồng sắc chậm rãi đi đến, sắp đi đến cầu Liên Lý rồi. Toàn cảnh đều là màu đỏ, đem địa phương có chút tiêu điều, nhu mỹ này phủ lên một tầng khí tức náo nhiệt vui sướng, Tư Đồ Ngu bị hấp dẫn chú ý, nghiêng người hướng phía lan can bên ngoài, đôi mày thanh tú nhướn lên.
Hôm nay thành Thanh Hoa, nhất định phi thường náo nhiệt, bởi vì nữ nhi thành chủ - Lăng Song quận chúa, hôm nay sẽ xuất giá.
"Ai nha, đến lúc rồi a." Tư Đồ Ngu cảm thán. Mấy tháng trước, nàng mới kết định tình tuyết cho người ta, bây giờ hai người đã tình căn thâm chủng, tu thành chính quả rồi. Cảm thán xong, nàng nhìn đại mã cao lớn trước đội ngũ đón dâu, người kia mặc hỉ bào hồng sắc, trước ngực đeo đại hồng hoa, nhãn tình sáng lên, rất vui vẻ nói với Mộ Dung Ly Túc: "Ly Túc ngươi nhìn xem, phi tặc kia mặc hỉ bào đúng thật là tuấn tú nha." Chỉ về phía bên ngoài, Tiên Quân đại nhân lại cảm thán: "Chậc chậc, thật đúng là nhanh a, mới mấy tháng. Nhưng bổn tiên đã sớm xem trọng đôi này, thật đúng là xứng nha."
"Vừa rồi không phải ngươi còn ngại mấy tháng thời gian là quá dài sao?" Mộ Dung Ly Túc cong khóe miệng, nhìn về phía xa xa Tư Đồ Ngu chỉ. Chỉ thấy Hồng y nữ tử cười hướng người chung quanh phất tay chào hỏi, khuôn mặt tuấn tú, nho nhã trong sáng động lòng người. Bạch y mỹ nhân nhìn một chút, bỗng nhiên có chút thất thần, giống như....trước kia lúc Tư Đồ Ngu nhận thức nàng, rất thích mặc Hồng y a, cái kia... Mỹ nhân không dấu vết liếc nhìn bên cạnh Tiên Quân mặc y phục lụa trắng nền xanh nhạt hào hứng dạt dào nhìn ra bên ngoài, trong lòng chợt hiện ra bộ dáng đối phương mặc hỉ bào Hồng y diễm lệ.
"Hồ Ly, ta ở đây." Tiên Quân đại nhân quay đầu phát hiện Bạch y mỹ nhân đang ngẩn người nhìn bên ngoài, bất mãn kề sát qua, cách bàn trà đem mặt mỹ nhân hướng về phía mình: "Không cho phép híp mắt nhìn chằm chằm người khác.", "Nói bậy bạ gì đó? Hơn nữa vừa rồi ngươi bảo ta nhìn không phải sao?" Suy nghĩ của Mộ Dung Ly Túc bị cắt đứt, có chút mất tự nhiên đập xuống móng vuốt trên mặt mình. Tư Đồ Ngu càng thêm ủy khuất, "Ta mặc kệ, tóm lại, không cho phép ngươi nhìn người khác."
Nhìn đối phương như hài tử giận dỗi, Mộ Dung Ly Túc vừa bực mình vừa buồn cười, duỗi ngón tay ngọc chọt chọt trán Tư Đồ Ngu: "Ngươi... Đồ ngốc, còn không mau giúp các nàng kết tơ hồng, đừng quên mục đích lần này của chúng ta.", "A, được." Tư Đồ Ngu nghe vậy thu hồi bộ dáng vui đùa ầm ĩ, tay kết quyết, liền thấy một sợi chỉ đỏ hiện ra, biến mất ở phía xa. Ở đầu kia, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi lên cầu Liên Lý, gió nhẹ chợt thổi lên, thổi đến mùi vị hạnh phúc. Tư Đồ Ngu hít sâu một hơi, thì thào: "Thật tốt a."
"Vậy à." Mộ Dung Ly Túc thấp giọng nói, nàng chuyển hướng sang Tư Đồ Ngu, trên khuôn mặt thanh lãnh toát ra chút do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ngu, qua một tháng nữa Tương nhi cùng Thanh Trạc thành thân. Ngươi... chẳng lẽ không có ý nghĩ gì sao?", "Ý nghĩ? A, có a." Tư Đồ Ngu không để ý mà lên tiếng, nâng chung trà lên nhấp miệng, sau đó thay đổi thành sắc nghiêm túc phù hợp, nghiêng thân, chậm rãi đến gần người đối diện, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại: "Ly Túc, ngươi biết không... Thiên Đình hôm qua mới ban một pháp quy.", "Hả?" Mộ Dung Ly Túc có chút kinh ngạc, vừa rồi Tư Đồ Ngu dựa sát đến, trong lòng nàng mơ hồ có chút chờ mong, đợi cả buổi, lại không nghĩ đến đối phương lại nói một câu như vậy.
Tiên Quân đại nhân không có phát hiện mỹ nhân có chút thất vọng không dễ thấy, rất hào hứng mà tiếp tục nói: "Pháp quy cho những người thú gả trong Tiên giới, chậc chậc, đều là bảo vệ bên phía thê tử. Ta thấy Thần Đế là cố ý đó, Tương Tương nàng thú Thanh Trạc sau này nhất định sẽ bị quản rất nghiêm, nhìn nàng còn tiêu dao tự tại thế nào được chứ. Ai nha, thật đáng thương, thê quản nghiêm a, ha ha..."
Vẻ mặt Tiên Quân đại nhân có chút hả hê, hoàn toàn không ý thức lời nói của bản thân khiến mỹ nhân đối diện thần sắc lạnh đi. "Thì ra đại nhân cho là sau khi thành thân sẽ bị trói buộc, không thể tiêu dao tự tại sao?" Mộ Dung Ly Túc đứng lên, lạnh lùng liếc nàng: "Cũng phải, đại nhân luôn tự tại quen rồi, huống chi có nhiều mỹ nhân ngưỡng mộ như vậy, nếu ngươi thành thân, không biết có bao nhiêu người thương tâm đâu." Hừ, thật sự không nên ôm quá nhiều lòng chờ mong với người này, lại còn nói ra những lời như vậy, thật sự... đáng giận vô cùng!
"A? Như thế nào lại kéo đến người ta, cũng không phải ta muốn thành thân. Ly Túc ngươi vì cái gì không vui chứ, chẳng lẽ ta đã làm sai điều gì sao?" Tư Đồ Ngu có chút mộng, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, không rõ người kia vì sao tức giận, không ngờ lời ra khỏi miệng càng khiến mỹ nhân không vui. "Ngươi không sai, là ta cố tình gây sự." Mộ Dung Ly Túc cắn môi, rũ mắt xuống, xoay người đi ra ngoài. Lọn tóc tạo thành một độ cong lưu loát, ở trước mặt Tiên Quân đại nhân lưu lại mùi hương u lan. Ngốc trệ hồi lâu mới phản ứng, vội vàng lách người đuổi theo cái người đã cưỡi gió đi mất.
"Aiz, Hồ Ly, ngươi chờ ta một chút a." Ở vùng ngoại ô, cỏ vàng hai bên đường, Tiên Quân đại nhân rốt cuộc giữ lấy thân ảnh Bạch y nhẹ nhàng, lông mày chau lại: "Này... Mộ Dung Ly Túc!"
"Tới đây làm gì?" Mỹ nhân vuốt vuốt tóc. Tư Đồ Ngu thở dài, hai tay nhẹ nhàng nâng lấy khuôn mặt mỹ nhân, kinh ngạc phát hiện trong con ngươi đen kia mơ hồ có u oán cùng không cam lòng. Thấy tình hình này, trong lòng Tiên Quân như bị vật nặng hung hăng đánh một cái, trong đầu bỗng hiện lên một ý niệm, trong nháy mắt có chút hiểu được. "Aiz, xem ra bổn tiên thật sự sai rồi." Tư Đồ Ngu cúi đầu hôn xuống khóe miệng Mộ Dung Ly Túc, "Hồ Ly, ngươi có phải muốn thành thân giống Tương Tương các nàng hay không?"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Mộ Dung Ly Túc oán hận liếc nàng, ngốc tử này, rốt cuộc thông suốt rồi sao, nhưng mà nghĩ đến liền sinh khí, khiến cho nàng trở nên như sốt ruột thành thân lắm vậy! Mỹ nhân rất khó chịu đưa tay véo lấy eo Tư Đồ Ngu một cái: "Vì sao những chuyện này vẫn luôn là ta trước một bước biểu lộ, không phải nên là ngươi chủ động sao! Tư Đồ Ngu, nếu ta không nói, ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn đợi đến lúc ta mang thai với ngươi rồi mới thành thân với ta?"
"Làm sao thế được." Tiên Quân đại nhân bị véo đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn rất chân thành mà đính chính với mỹ nhân, "Chờ chúng ta kết hôn có Dựng mẫu thạch mới mang thai được.", "Ta nói có thì có." Mộ Dung Ly Túc sẵng giọng, trên tay càng dùng sức, đâu còn dáng vẻ lành lạnh đoan chính xưa nay.
"Oa, ngươi nhẹ chút a." Tư Đồ Ngu hừ hừ, lại không dám lấy tay bên hông ra, vì vậy hai tay đem mỹ nhân ôm vào lòng, "Ly Túc a, thân là Nữ vương khí chất cao nhã - Lãnh mỹ nhân, ngươi không thể làm vậy a..."
"Ta chỉ muốn làm tiểu nữ nhân của ngươi thôi." Mộ Dung Ly Túc ôn nhu trả lời, buông thịt mềm bên hông kia, dịu dàng ngoan ngoãn tiến vào lòng nàng, vui vẻ thản nhiên, giống như nữ tử mới biết yêu.
"Ly Túc..." Tiên quân đại nhân hô hấp trì trệ hoàn toàn đắm chìm trong những lời của người kia, cảm thấy trước mắt như sáng lấp lánh vô số ánh sao. Ừm, tim đập bình bịch, chính là loại cảm giác này đi. Tư Đồ Ngu ôm chặt người trong lòng, dùng cằm cọ cọ tóc người kia, cười đến ngốc nghếch, thật lâu sau, nhưng nhớ ra cái gì đó, sắc mặt biến hóa, nàng tâm thần bất định nhìn Mộ Dung Ly Túc, nhỏ giọng nói: "Hồ Ly a, nếu không, ngươi lấy ta đi!"
- Tư, Đồ Ngu!
- Ha ha, nói đùa nha.
✂━━━━━━
Mộ Dung Ly Túc: ( ~'・_・')~ Rồi thì, chừng nào ngươi lấy ta?
Tư Đồ Ngu: (˵¯̴͒ ꇴ ¯̴͒ ˵) Ách, cái kia, làm người nha, quan trọng nhất là vui vẻ..
✂━━━━━━
P/S: Tỏ tình, gạ ngủ, đòi cưới. Còn mặt không chị Ly?