*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 75: Hôn lễ đau đầu ( tam).
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, mỹ phu nhân nhịn cười, nói tiếp: "Ừm, hài tử đầu tiên của ngươi và Túc nhi, ngươi hy vọng là Lang hay Hồ Ly?"
"Hy vọng là Lang. Như vậy có thể bảo vệ Hồ Ly muội muội rồi." Lúc này Tư Đồ Ngu không chút do dự trả lời, nói xong nhìn mặt trời nơi đỉnh đầu, "Ách... Ta nói, còn phải hỏi bao lâu a?"
"Vấn đề cuối cùng, nếu có một ngày Túc nhi thích người khác, ngươi phải làm sao? Thành toàn cho bọn họ sao?" Giọng nói Vĩnh Nguyệt trở nên nghiêm túc, mỉm cười nhìn Tư Đồ Ngu, trong ánh mắt ẩn giấu thâm ý. Người đứng đối diện giật mình, thần sắc khẽ biến.
Hồ Ly thích người khác? Điều này sao có thể nha... Tiên Quân đại nhân gãi ngón tay, vẻ mặt đầy xoắn xuýt, trong đầu không khỏi bắt đầu tưởng tượng ra tình cảnh Hồ Ly nhà nàng có người yêu mới, nhưng còn chưa nghĩ xong thì cảm thấy rùng mình mãnh liệt. Một cỗ khí tức áp bách cường đại quen thuộc kéo đến, lạnh thấu xương. Tư Đồ Ngu chà xát hai cánh tay, ngẩng đầu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt bên kia. Cách một cánh cửa, Hồ Ly nhà nàng đang ở bên trong, hơi thở này, chẳng lẽ do Hồ Ly phát ra? Tiên Quân đại nhân lắc đầu, chuyển hướng nhìn hai mỹ phu nhân đối diện, cười rực rỡ: "Nếu có ngày đó, ta đương nhiên phải cướp Ly Túc về, trên đời này, ngoài trừ ta, không ai có thể cho nàng hạnh phúc."
Lời vừa nói ra, hàn khí thoáng chốc tản đi.
Nghe Tư Đồ Ngu trả lời, trên mặt Vĩnh Nguyệt rốt cuộc lộ ra nụ cười sáng lạn, ánh mắt dịu dàng. Nàng đứng dậy, bước từng bước xinh đẹp thướt tha đến trước mặt nữ tế, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương, trong lòng càng yêu thích. Nhưng sau đó nàng lại lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nói: "Vốn còn muốn gọi một đám Tiên tử giả trang thành tân nương tử sau đó cho ngươi đoán, hôm nay thời gian không đủ, coi như xong đi, miễn cho bên phủ Tiên Quân chờ sốt ruột."
Cái gì?! Thì ra vẫn có ý định chơi loại trò này! Tiên Quân đại nhân trán đổ mồ hôi, hơi cứng đờ nói: "Đa tạ nhạc mẫu đại nhân giơ cao đánh khẽ. Cái kia... Ly Túc...", "Được rồi, mang tân nương ra đi." Vĩnh Nguyệt vỗ vỗ tay, cửa bên kia liền theo đó mở ra.
Tử y nữ tử dắt tân nương tử từ trong phòng chậm rãi đi ra, đi đến trước mặt Tư Đồ Ngu. "Tư Đồ, còn thất thần làm gì." Tiểu Tam hất cằm nhìn người đối diện cười ngu ngốc, ý bảo nàng đến đây. Tư Đồ Ngu kịp phản ứng vội vàng đi lên trước, vui tươi hớn hở vươn tay, lúc chạm đến bàn tay mềm mại kia ánh mắt run lên, lông mày ngưng lại.
Không đúng, người này không phải Hồ Ly của nàng! Sắc mặt Tư Đồ Ngu trầm xuống, thu tay lại.
"Này, các ngươi lại lừa gạt! Còn có Tam nhi ngươi lại kết phường khi dễ ta!" Tiên Quân đại nhân trừng mắt nhìn Tử y mỹ nhân, tức giận. Ánh mắt Tiểu Tam ngưng lại, có gì đó ở đáy mắt chợt lóe lên, rồi cuối cùng chỉ nhàn nhạt nhún nhún vai, nói: "Vốn không muốn làm như vậy, nhưng ta rất tò mò ngươi có thể hay không mắc lừa, cũng may... ngươi không có làm chúng ta thất vọng."
"Sao Ngu nhi lại phát hiện được? Các nàng ngoại hình tương tự như vậy, hơn nữa chúng ta còn thi pháp khiến khí tức của nàng giống Túc nhi, chỉ đơn thuần nhìn bên ngoài cũng có thể lấy giả đánh tráo đấy." Hoa Nhan nhìn nữ nhi của mình, hưng phấn lại hiếu kỳ, Vĩnh Nguyệt cũng theo tới tò mò nhìn, hai người không có chút áy náy khi làm chuyện xấu gì cả. Tư Đồ Ngu đắc ý hừ hai tiếng, sau đó tiêu sái phất phất tóc trên trán: "Còn không đơn giản, xúc cảm không đúng a. Tay Ly Túc quanh năm đều lạnh, không có ấm áp như vậy, hơn nữa móng tay của nàng lúc trước được ta chỉnh rất bằng phẳng, không có nhọn như vậy, lúc nàng nắm chặt tay sẽ không làm mình bị thương. Càng trọng yếu hơn là..." Tiên Quân đại nhân dừng một chút, đôi mắt hoa đào chứa đựng tia sáng mặt trời xuyên qua cành cây, khóe miệng cong lên: "Không có loại cảm giác tâm tâm tương thông, tim đập thình thịch."
"Như vậy à, Thủy nhi tâm phục khẩu phục rồi." Thanh âm êm ái vang lên, nữ tử mặc giá y vén khăn trùm đầu, lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Tiên Quân còn nhớ ta không?"
Tư Đồ Ngu có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, ở trong đầu tìm tòi, nhưng lại không có chút ấn tượng gì. Thẳng đến nhìn thấy chu sa nơi mi tâm của nàng, mới giật mình nhớ đến điều gì đó, có chút không xá định hỏi:"Chẳng lẽ ngươi là... tiểu tiên đồng năm đó ở Thiên Cung dẫn đường cho ta?"
Nghe vậy, trong mắt Tiên tử đối diện hiện ra mừng rỡ:"Thì ta Tiên Quân còn nhớ rõ.", "Ha ha, nhớ được, nhớ được, năm đó còn là một tiểu hài đồng, không nghĩ đến hôm nay lại trổ mã xinh đẹp như vậy." Tư Đồ Ngu nhớ đến bộ dáng đáng yêu của tiểu hài tử năm đó, nhìn lại Tiên tử trước mắt một chút, sinh ra cảm khái, lại không phát hiện trong mắt đối phương ẩn giấu suy tư. Một vòng lạnh lẽo âm u ẩn trong đáy mắt, Tiên Tử chậm rãi cong môi, thoải mái cười. "Nhược Thủy không cảm thấy tiếc nuối rồi." Nói xong xoay người nhìn về cửa phòng phía sau.
Lúc này, hai thị nữ từ trong cửa phòng đi ra. Ở phía sau các nàng, mỹ nhân trùm mũ phượng được hai thị chậm rãi dắt ra. Trường váy hồng cẩm đoan trang kiều mị, có thêu mẫu đơn chìm, váy hoa hồng sắc quét trên đất, phía trên có vài cánh hoa theo gió bay đến dính vào. Khăn thêu trùm đầu bị gió thổi bay một góc, lộ ra dung nhanh tuyệt thế khuynh thành, chỉ trong chớp mắt, nhưng lại nhìn thấy nụ cười thản nhiên bên môi nàng, lộ ra quyến rũ yêu dã không giống ngày xưa.
"Đầu đội mũ phượng trâm ngọc, hoa dung xinh đẹp như ánh trăng trên mặt nước." Tư Đồ Ngu ánh mắt phát sáng, thì thào lên tiếng. Không đợi người kia đến gần, nàng liền cười híp mắt chạy đến, nắm tay tân nương tử. "Không sai, phải là bộ dáng như vậy nha..." Một khắc nắm lấy bàn tay mềm mại này, Tiên Quân đại nhân trong lòng không khỏi cảm thán.
Chính là loại này, rất nhiều đêm, cảm giác an tâm khi mười ngón tay đan xen. Từng ngón tay, còn có đường vân ở lòng bàn tay đều quen thuộc như vậy. Tư Đồ Ngu nghiêng mắt nhìn người bên cạnh, bỗng sinh ra chua xót, loại chua xót này từ từ lên men thành ấm áp, tràn ngập lồng ngực. "Ai nha, cuối cùng nương tử đại nhân cũng đi ra, vi phu hôm nay thật không dễ dàng nha, ngươi phải hảo hảo đền bù tổn thất cho ta." Tiên Quân đại nhân đan chặt bàn tay, ngữ điệu trêu chọc hướng Hồ Ly nhà mình làm nũng.
"Hồ nháo." Trong khăn trùm truyền đến tiếng mỹ nhân khẽ giận. Biết là như vậy, nhưng rồi Tư Đồ Ngu cảm giác được đối phương cũng cầm chặt lại tay mình,
mười ngón quấn giao. Vì vậy nụ cười của Tiên Quân đại nhân càng sâu, mơ hồ có chút ngốc nghếch.
"Khụ khụ, ta nói, bây giờ không phải là thời điểm ngọt ngào, giờ lành đã đến, chúng ta phải đi phủ Tiên Quân rồi." Hoa Nhan nhẹ ho vài tiếng, vẻ mặt tràn đầy đứng đắn nói với các nàng.
"Biết rồi, còn không phải do các người kéo dài thời gian."
✂━━━━━━
Pháo được châm lửa, nổ tung một mảnh hoa mưa đỏ, chiêng trống kèn theo tiếng cười nói vang vọng phía chân trời.
Tiếng động lớn như vậy ở Tiên giới kéo dài cả ngày, từ lúc trời sáng đến khi màn sao phủ xuống. Trong phủ Tiên Quân đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt như phố xá. Giấy pháo màu đỏ phủ đầy mặt đất, cánh hoa bị gió đêm thổi đến xoay chuyển lơ lửng trong đèn sáng, trên thảm đỏ lớn những Thải Y Tiên tử nhẹ nhàng nhảy múa, vũ điệu nghê thường tung bay. Mọi người trong yến hội ăn uống linh đình, trên mặt vui sướng, mặt mày hồng hào.
Nhưng, với tư cách là một trong những nhân vật chính, Tư Đồ Ngu nhịn không được nhíu mày. Lại nói tình huống bây giờ là chuyện gì xảy ra? Vì sao bái đường xong rồi liền biến thành yến hội lớn, cứ như mở hội Bàn Đào. Lúc này ở trên chủ vị, Thần Đế nâng chén rượu, cao giọng nói với mọi người: "Cái vị Tiên gia, hôm nay là ngày vui của Tiên giới, mọi người không say không về a." Nói rồi vung tay chỉ về hướng đối diện - Tư Đồ Ngu cùng Mộ Dung Tương, mắt hiện kim quang: "Đặc biệt là hai người mặc Hồng y này, hai người các ngươi tí nữa còn phải kính rượu một lần nữa a, không uống say sẽ không buông tha! Oa ha ha ha...", "⎯ Được được, không say không về!" Trên ghế mọi người cười lớn ồn ào.
Lão đầu tử chết tiệt, cứ uống nữa đi! Tư Đồ Ngu giật nhẹ khóe miệng, vô cùng buồn bực.
Nhưng mà người bên cạnh nàng lại hào hứng tăng cao. "Aiz aiz, Tư Đồ Ngu ngươi xem Tiên nữ mặc váy hồng nhạt kia, nhảy thật đẹp." Mộ Dung Tương vẻ mặt tràn đầy hưng phấn vỗ vỗ vai Tư Đồ Ngu, nói. Tiên Quân đại nhân liếc nàng nói: "Tiểu di tử, ngươi thật hào hứng, nhưng ngươi có Thanh Trạc mà còn cả ngày híp mắt nhìn chằm chằm nữ nhân khác, như vậy cũng được sao?", "Ha ha, Ngu nhi a, hôm nay là ngày đại hỉ, chẳng lẽ ngươi không hào hứng sao?" Hoa Nhan ngồi bên cạnh nghe nữ nhi nhà mình nói thế, giảo hoạt nheo mắt lại, ném tới một ánh mắt tự tiếu phi tiếu. Bên cạnh nàng, Tư Đồ Diệu Minh ân cần giúp nàng bốc vỏ tôm.
"Tư Đồ, là vội vã muốn quay về tân phòng đi." Lúc này Tử y nữ tử ở bên kia cũng bưng ly, lạnh nhạt nói.
"Mới, mới không phải đâu." Tư Đồ Ngu trừng mắt nhìn Tiểu Tam, hừ hừ. Bỗng dưng một bóng đen bao phủ đến, bóng chắn ánh sáng trước chỗ ngồi: "Tiên Quân, ta mời ngươi một ly." Bóng đen nói. Vẫn còn muốn uống! Vừa rồi không phải đã lần lượt kính rượu sao! Trong lòng Tư Đồ Ngu kêu rên, rồi lại đột nhiên phát hiện thanh âm đối phương có chút quen thuộc, ngẩng đầu lên, quả nhiên là Tán Tài Thần Quân, vừa rồi sao không nhìn thấy hắn đây. "Có lẽ nên là ta mời ngươi mới đúng. Cảm tạ ngươi đã tham gia hôn lễ của ta." Tư Đồ Ngu rót chén rượu, đứng dậy.
"Tiên Quân, ngươi... ngươi yêu nàng sao?" Ngẩng đầu uống xong chén rượu, nam tử thân hình cao lớn thấp giọng hỏi. Ngược sáng, không thấy rõ biểu lộ. Tư Đồ Ngu nhìn hắn, chậm rãi gật đầu: "Phải."
"Ha ha, vậy... ta chúc phúc các ngươi." Tán Tài Thần Quân cười dài, tiếng cười thê lương. Sau đó không đợi Tư Đồ Ngu nói gì, hắn đã quay người rời đi, cũng không biết có phải bởi vì đã say, bước chân có chút lảo đảo. Mà một khắc lúc hắn xoay người, Tư Đồ Ngu nhìn nơi đón ánh sáng, khóe mắt kia lóe lên thủy quang.
Aiz... Tư Đồ Ngu thấp giọng than thở. Mộ Dung Tương và Tiểu Tam ở bên cạnh lạnh nhạt uống rượu, không nói. Than thở xong, Tiên Quân đại nhân ngồi lại chỗ ngồi, đang muốn nói cái gì đó, mắt sắc nhìn thấy nhóm chỗ ngồi đối diện mấy vị Tiên gia bưng chén rượu, mỉm cười nhìn về phía bên này, xem ra là muốn đến mời rượu đây. Trên mặt Tư Đồ Ngu cứng đờ, vội vàng từ trong tay áo lấy ra một viên đan dược ăn vào. "Tương Tương a, kế tiếp liền phải trông cậy vào ngươi." Tư Đồ Ngu lấy cùi chỏ chọt chọt người bên cạnh, nhỏ giọng nói. Mộ Dung Tương không rõ ràng lắm: "Hả? Dựa vào cái gì?"
"Ta đã ăn Túy đan." Tiên Quân đại nhân cười gian trá.
"Cái gì, ngươi muốn giả say? Aiz, không tệ a, cái này không phải chỉ có Hồ giới chúng ta mới có sao?!" Hồng y mỹ nhân trừng to mắt.
"Ngốc nha, tỷ của ngươi cho ta."
"Tư Đồ Ngu, ngươi trở nên xấu xa..." Mộ Dung Tương bất mãn niết lấy hai má Tư Đồ Ngu, bị nàng nghiêng mặt tránh thoát. "Không có biện pháp, bổn tiên tửu lượng không tốt lắm, những thứ Tiên tửu này ngấm chậm mà phát tác lớn." Tư Đồ Ngu cầm lấy chén rượu không, ngẩng đầu giả bộ như uống xong, sau đó nhắm mắt gục xuống bàn. Mấy Tiên gia đi đến nháy mắt mấy cái, kinh nghi nói: "Này... Lâm Trạch Tiên Quân, nàng say rồi sao?"
"Khụ, ừm, hôm nay nàng cao hứng nên uống hơi nhiều." Mộ Dung Tương vui vẻ thản nhiên trả lời. Bên kia, Vĩnh Nguyệt nhìn thấy tình huống bên này đi đến, đưa tay phủ trên khuôn mặt huân đỏ của Tư Đồ Ngu, trong mắt tinh quang lóe lên, che miệng cười nói: "Thật đúng là say rồi, nhìn cả người đầy mùi rượu này."
Thần mẫu nương nương cũng đến bên Tư Đồ Ngu nhìn nhìn, trong mắt hiện lên chút nghiền ngẫm: "Aiz nha, tân lang tửu lượng không cao nha, Thị Thư, Thị Lạc đỡ nàng đi nghỉ ngơi đi." Nói xong, hai tiểu thị nữ thanh lệ xuất hiện đáp. Tư Đồ Ngu bị người nâng dậy, lung la lung lay rời buổi tiệc, sau lưng truyền đến tiếng cười của Lão Thần tiên hào phóng nào đó: "Ha ha ha, một Tân lang say thì còn một cái khác! Đến, đến, chúng ta uống vài chén..."
Được người dìu đỡ, Tiên Quân đại nhân làm như bất tỉnh nhân sự lặng lẽ cong khóe miệng.
✂━━━━━━
Vĩnh Nguyệt: (๑✧◡✧๑) Ha ha ha, ái tế say nha...
Hoa Nhan: (∗ ᵕ̴᷄ ◡ ᵕ̴᷅∗) Đúng vậy, say nha...
Tư Đồ Diệu Minh: (๑→‿ฺ←๑) Hắc hắc, say nha...
Thần Mẫu nương nương: ( •‾̑⌣ ‾̑•) Ha Ha, say đến thật vui vẻ....
Thần Đế: (。≖ ‿ ≖。) A, ha ha...
Tư Đồ Ngu: ૧( ˵¯͒▱¯͒˵) Các ngươi biểu lộ dâm đãng, gian trá như vậy là có ý gì?!
✂━━━━━━
P/S: ★Merry★* 。 • 。*★Christmas★!!!