*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phiên ngoại 1: Tân niên khoái nhạc.
Đêm ba mươi tết, pháo hoa sáng lạn, phố dài đèn sáng như ban ngày.
Xuôi theo hai bên đường bày đủ các loại quán nhỏ, hàng hóa rực rỡ muôn màu, người mại nghệ cũng nhao nhao ở trên đường biểu diễn các tuyệt chiêu đặc biệt. Phóng mắt nhìn biển người như thủy triều khởi động, đầy đường đèn đuốc rực rỡ lung linh như sao dày đặc trên bầu trời, hợp thành một dãy sông chói mắt. Trên mặt mọi người đều là vui vẻ ấm áp, khiến một chút hàn ý đầu xuân kia cũng bị xua tan hầu như không còn. Bỗng nhiên, xa xa rất nhiều điểm sáng phóng lên trời, đám tiểu hài tử ngồi trên vai phụ thân nhà mình hưng phấn duỗi ngón tay nhỏ bé mập mạp, giọng nói nãi thanh nãi khí ( trẻ con) kêu la. Chỉ thấy bên bờ kia bay lên ánh sáng ngũ thải như một đám đom đóm, minh minh diệt diệt ( sáng sáng tối tối), biến thành nhiều đóa hoa sáng lạn.
Từ trong bầu trời đêm bay xuống vài mảnh bông tuyết, bị đèn lồng bên đường chiếu lên trong suốt, sau đó hòa hợp vào tầng tuyết mỏng trên mặt đất, lại bị bước chân người đi đường nghiền nát, hiện ra rõ ràng dấu vết lộn xộn của người đi đường lưu lại. Trong đám người rộn ràng, hai vị nữ tử xuất hiện trong tầm mắt, người mặc y phục xanh nhạt tuấn mỹ tà mị, người mặc bạch y thanh nhã tuyệt mỹ, dung mạo hai người đều xuất chúng, đặc biệt khiến người chú ý.
Rất nhiều nam nữ trẻ tuổi xung quanh trong lúc lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy trên mặt các nàng nở nụ cười dịu dàng, trong lòng không khỏi kinh động, kinh ngạc không dời mắt. Nhưng lại thấy hai vị mỹ nhân động tác thân mật, còn có tình ý trong mắt hai bên, đều buông tha ý niệm tiến gần. Giữa hai người mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười, đều thân thiết thâm tình, không cần ngôn ngữ. Thiên thành giai ngẫu ( xứng đôi vừa lứa) như vậy, người bên ngoài sao có thể can dự vào. Mọi người chỉ có thể yên lặng vì động tâm vừa rồi của mình mà tiếc hận, sau đó lại len lén nhìn hai vị nữ tử tuyệt sắc thêm vài lần.
Những người bên ngoài u oán, một lòng đặt trên người yêu, nữ tử tuấn mỹ không có phát giác được.
Nhân gian khi đến lễ hội mừng năm mới, là lúc Tiên Quân đại nhân thích đến tham gia náo nhiệt nhất. Lần này nàng lấy lý do đến kết tơ hồng thuận tiện khảo sát dân tình, nhưng đơn giản là lôi kéo Hồ Ly nhà mình đến phố xá nhân gian, nói muốn hảo hảo cảm nhận một chút cảm giác chung đụng phàm nhân.
"Hồ Ly, ngươi phải theo sát ta, ở đây nhiều người, có thể sẽ gặp sắc lang đấy." Tư Đồ Ngu ở trong đám người nắm lấy tay Mộ Dung Ly Túc, cẩn thận từng li từng tí đem nàng bảo vệ sau lưng. Người bị nắm chặt lấy bên môi nở nụ cười nhu hòa: "Sắc lang? Trước mắt không phải có một cái hay sao?!"
Nghe thấy nàng nói như vậy, Tư Đồ Ngu thở phì phì quay đầu lại: "Vậy cũng là sắc lang của riêng ngươi, muốn cái khác cũng đừng bàn!" Mỹ nhân nghe vậy, tươi cười càng xán lạn hơn, trong con ngươi đầy ánh sáng nhu hòa dịu dàng. Hai người đi đến địa phương trống trải, muốn tìm một chỗ ngồi một chút, nhưng lúc này ngoài ý muốn, Mộ Dung Ly Túc bị một vật thể mềm núc ních từ phía sau ôm lấy, theo đó là tiếng gọi giòn giã: "Nương!"
Bạch y mỹ nhân nhất thời cứng đờ. Tiên Quân đại nhân đứng một bên biểu lộ như bị sét đánh. Nàng ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử không biết từ đâu ra đang mặt mày hạnh phúc ôm lấy đùi Hồ Ly nhà nàng, trong nháy mắt hiện ra vô số ý niệm. Đây là tình huống gì? Lát nữa có phải hay không toát ra một người nam nhân, sau đó than thở khóc lóc nói với Ly Túc: "A Túc a, hai phụ nữ ( cha và con gái) chúng ta rốt cuộc chờ được ngươi rồi, sao lúc trước ngươi lại nhẫn tâm bỏ rơi phụ nữ chúng ta, để hai ta phải sống nương tựa lẫn nhau..."
Nghĩ đến đây, Tiên Quân đại nhân run rẩy vươn tay, ngón tay chỉ về Bạch y mỹ nhân ở phía trước còn đang ngốc manh chưa kịp phản ứng, ủy khuất nói: "Hồ Ly, ngươi lúc nào liền...", "Lan Sinh! Ai ôi!!! Nương ở đây, đứa nhỏ này, bảo ngươi đừng chạy loạn rồi mà!" Một đạo thanh âm vội vàng cắt đứt lời nói Tư Đồ Ngu. Chỉ thấy một nữ tử bộ dáng thiếu phụ vội vàng chạy đến. Trọng điểm là, nàng mặc Bạch y.
Một mực ôm lấy đùi Mộ Dung Ly Túc, tiểu hài tử nghe thấy âm thanh mới mơ mơ màng màng buông tay ra, ngẩng đầu, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn kia lộ ra nghi hoặc, sau đó lại trở nên mừng rỡ: "...Ồ! Tỷ tỷ thật xinh đẹp!" Thanh âm tiểu hài tử trong veo hô, cười rộ lên ánh mắt híp lại thành ánh trăng cong cong. Mà Bạch y thiếu phụ kia cũng đi đến bên cạnh tiểu hài tử, ôm lấy nàng. Thấy hài tử không có việc gì, thiếu phụ nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử Bạch y phiên nhiên khí chất bất phàm, trên mặt hiện lên thần sắc sáng tỏ, sau đó nàng tràn đầy áy náy nói ra: "Xấu hổ a, gây phiền toái cho các ngươi rồi, hài tử của ta lại mơ hồ nhận lầm nương."
Mộ Dung Ly Túc rốt cuộc khôi phục trạng trái, mỉm cười lắc đầu: "Không có gì đáng ngại, hài tử này rất đáng yêu.", "Đúng, đúng, rất đáng yêu, hắc hắc." Tiên Quân đại nhân cũng từ thừ người mà hồi thần lại nói, nhưng nhịn cười lại rõ ràng như vậy. Mộ Dung Ly Túc oán trách liếc nhìn Tư Đồ Ngu.
Thiếu phụ thấy hai nàng thân thiết hiền lành, cũng không có ý tứ trách cứ, đối với các nàng cũng tăng thêm vài phần hảo cảm, nói chuyện phiếm vài câu rồi ôm hài tử đi. Ở phía sau nàng, Tiên Quân đại nhân nhịn không được ôm bụng cười ha ha: " Ha ha ha... Ly Túc a, ta nói lần này khẳng định chơi rất vui, ngươi xem, thú vị đi? Nhất định là ánh sáng mẫu tính của ngươi quá cường liệt rồi, lúc nãy biểu hiện sững sờ của ngươi khi bị gọi nương... Thật sự quá thú vị! Ha ha, ha ha... Cũng may Mộ Dung Tương không ở đây..." Tư Đồ Ngu cười đến mắt hoa đào cũng rướm nước mắt.
"Cười đủ chưa, đại nhân?" Bạch y mỹ nhân nheo mắt phượng, một tiếng đại nhân thiên hồi bách chuyển. Đang cười đến run rẩy cả người, Tiên Quân đại nhân ngửi được khí tức nguy hiểm, vội vàng nỗ lực bình phục tâm tình. Bình thường nàng gọi 'phu quân' hoặc 'đại nhân', thường đều là tình huống không ổn a. Vì vậy Tiên Quân chùi nước mắt nơi khóe mắt, giả bộ nghiêm túc đứng đắn: "Nương tử, đã đủ."
"Hừ." Bạch y mỹ nhân hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi về phía bên hồ, mới đi hai bước lại dừng lại, như nghĩ đến điều gì, phút chốc quay đầu lạnh giọng: "Đúng rồi, khi đó ngươi là muốn nói với ta cái gì, hả?"
"Khi nào?"
"Ít giả bộ hồ đồ! Lúc ngươi đứng bên cạnh run run chỉ vào người ta vẻ mặt đần độn."
"..." Nào có hình dung người như vậy... Tư Đồ Ngu bĩu môi, tiến gần đến ôm lấy mỹ nhân sắc mặt bất thiện: "Ta muốn nói...vẫn là nương tử ngươi mặc Bạch y xinh đẹp."
"Nói lời xằng bậy..."
"Là lời từ nội tâm!"
Tiên Quân đại nhân cứ như vậy vui đùa vô lại mà nắm lấy bàn tay mềm mại của mỹ nhân, dắt người ta đến những quán nhỏ bên hồ. Trước đó từ xa nàng đã nhìn thấy một cặp lão phu phụ bán đồ thủ công mỹ nghệ. Cùng Mộ Dung Ly Túc hào hứng bừng bừng đi đến quầy hàng, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều đồ chơi nhỏ tinh xảo mới lạ. Có vỏ sò dán hình chim thú, đá gỗ khắc, ngọc bội mã não, còn có nặn thủ công màu sắc hình người. Tiên Quân đại nhân trợn to đôi mắt hoa đào, ngồi xổm trước sạp hàng, ánh mắt rơi vào đống tượng đất nhỏ.
"Thật sự là xảo đoạt thiên công ( vô cùng khéo léo) a. Aiz ôi, nương tử đại nhân, ngươi xem có phải hay không?" Tư Đồ Ngu có chút vui vẻ giật giật góc áo Mộ Dung Ly Túc nói. Trước mắt chồng chất tượng đất sắc màu rực rỡ, mặt mũi được làm rất tinh xảo, thần thái động tác trông rất sống động, thật sự rất thích ý. Mộ Dung Ly Túc nhìn nàng bộ dáng như hài tử, khóe miệng cong lên, trong đôi mắt tràn đầy cưng chiều. Lão bà tử bán đồ mỉm cười quan sát hai nàng một lát mới mở miệng nói: "Lão đầu tử nắn những đồ vật này rất nhiều năm, rất nhiều tiểu tình lữ, tiểu phu thê yêu thích muốn lão đầu tử nắn theo hình dáng bọn họ, khách nhân có muốn nắn một đôi không, đảm bảo rất giống."
"Thật sao?" Tư Đồ Ngu tươi cười ngây ngô: "Vậy có thể dựa theo bộ dáng chúng ta mà nắn một Bạch Lang cùng Bạch Hồ Ly không?"
"Theo bộ dáng hai ngươi..." Lão bà tử sửng sốt một chút, nhìn hai nữ tử mỹ mạo như trích tiên trước mắt, nói: "Nặn Lang cùng Hồ Ly?" Nữ oa đẹp mắt này không phải đang đùa giỡn lão bà tử ta chứ?
"Nàng hay nói đùa, lão nhân gian nắn cho chúng ta một Lang một Hồ đi." Bạch y mỹ nhân trợn mắt liếc Tiên Quân đại nhân, ôn nhu nói với lão nhân. Lão bà tử nghe vậy cười gật đầu, quay đầu hướng lão đầu đang bán vỏ sò cho hai vị cô nương hô: "Lão đầu tử, hai vị khách nhân này nói muốn nặn một Bạch Lang cùng một Bạch Hồ Ly.", "A, được, nữ oa chờ một lát nha." Lão đầu lên tiếng, khom lưng cầm lấy bùn gốm trắng, lão bà tử thì ở bên kia trông nom sinh ý.
Lão đầu tay nghề rất tốt, động tác thuần thục. Không mất bao lâu, hắn liền nắn xong rồi. Đem bọn chúng cất vào hộp gỗ nhỏ đưa cho Tư Đồ Ngu: "Ừm, đã làm xong rồi, hai vị xem có vừa ý hay không?" Lão đầu tử cười ha ha nói. Tư Đồ Ngu tiếp nhận nhìn xem, hai mắt lập tức tỏa sáng, cười rồi trả tiền, nói vài câu chúc phúc với lão nhân, cùng Mộ Dung Ly Túc đi về phía nơi thuê thuyền đầu bờ hồ. Trên đường đi, nàng cảm thấy thỏa mãn nắm tay Mộ Dung Ly Túc, một tay cũng không quên cầm hộp nhìn nhìn hai tiểu gia hỏa bên trong.
"A, nhìn thật đáng yêu a." Tư Đồ Ngu như hiến vật quý giơ cái hộp lên trước mặt Mộ Dung Ly Túc. "Phải phải phải, rất giống bản thể của đại nhân đấy." Bạch y mỹ nhân nhìn Tiểu bạch lang mập mạp trong hộp, khóe miệng cong lên, thì thấy người bên cạnh ý cười giảm đi, lông mày chau lại, như
xoắn xuýt. Thật lâu, Tư Đồ Ngu bỗng thở dài lên tiếng: "Aiz, đáng tiếc không có lông..."
"Lại nói bậy bạ gì đấy." Mỹ nhân tức giận nói.
"Tuy rằng nhìn cũng rất đẹp, nhưng có lông càng đáng yêu a, giống như hai con trong nhà chúng ta, thật tốt a. Vẫn là quay về Tam Trọng Thiên giới mua thêm mấy con tiểu Lang, tiểu Hồ đi, đến lúc đó cho hài tử mỗi người một con. Ha ha, lông kia cũng không tồi a, bóng loáng mềm mại." Tiên Quân đại nhân càng nói ngữ khí càng giảo hoạt, cuối cùng còn xấu xa tiến gần bên tai mỹ nhân, thấp giọng nói: "Nhưng mà... không có xúc cảm tốt như ngươi."
"Ngươi! Vô lại..." Bên tai mỹ nhân hiện lên một vòng đỏ ửng, làm bộ muốn véo eo người bên cạnh. Tiên Quân đại nhân cười xấu xa né tránh, ôm hộp gỗ vẻ mặt tràn đầy trêu tức nhìn nàng. Phương xa trên mặt hồ pháo hoa sáng lạn, người qua đường cười nói tiếng động ầm ĩ, nhưng cùng người kia bốn mắt nhìn nhau, xung quanh dường như yên tĩnh lại, trong mắt chỉ còn lẫn nhau.
Cuối cùng sẽ là cảm giác tâm động thình thịch a... Tư Đồ Ngu im lặng than thở, ánh mắt nhu hòa như có thể tràn ra nước, nàng đến gần một bước, lần nữa nắm lấy tay Bạch y mỹ nhân, cúi đầu ở phía trên thành kính in một nụ hôn. Đôi môi mềm mại ấm áp dán trên mu bàn tay, Mộ Dung Ly Túc run run một chút, oán trách vuốt vuốt lỗ tai sắc lang, đáy mắt lại không thể che được lưu quang tràn ngập màu sắc.
Nhưng trong không khí tốt đẹp này, vốn đang muốn động, bỗng nhiên Tiên Quân đại nhân cảm thấy sau lưng phát lạnh, đột nhiên khí âm lãnh kéo tới khiến nàng nhịn không được mà rùng mình một cái. Ừm... Oán khí thật nặng nề! Nàng quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thương đang dắt một loạt hồn phách mới vừa chết âm u đi ngang qua bên cạnh các nàng.
Tư Đồ Ngu trừng to mắt, nhịn không được mở miệng: "Ôi, lão Hắc lão Bạch, là lúc nào rồi còn đến tỏa hồn? Không lâu nữa là qua năm mới rồi." Trách không được oán khí nặng như vậy.
Hắc Bạch Vô Thường dừng chân. Tư Đồ Ngu mới nhìn rõ hai người bọn họ vẻ mặt tràn đầy u oán, so với những hồn phách kia còn kinh khủng hơn. Bạch Vô Thường thở dài, nói: "Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, làm sao có thể sống đến canh năm a."
Ôi chao? Nhưng lúc trước lúc sắp sang năm mới mặt than cũng không như thế nha. Tiên Quân đại nhân chau mày: "Lúc trước sắp sang năm, không phải cũng thư thả một hai ngày sao? Gần sang năm mới nhiều người chết như vậy, thật hủy bầu không khí a."
"Tiên Quân có chỗ không biết, hôm nay... Chủ thượng cùng Phán Quan cãi nhau." Hắc Vô Thường rất bất đắc dĩ lắc đầu, nói chân tướng đằng sau, "Bọn ta hôm nay đều mệt muốn chết, trong lòng run sợ a. Nhưng những hồn phách này khi còn sống đều là ác nhân, những người thiện tâm thì vẫn như lúc trước, cho thêm chút ít dương thọ."
"Mặt... à không, Minh Quân cùng Phán Quan cãi nhau sao?" Tư Đồ Ngu không dám tin mà liếc nhìn Mộ Dung Ly Túc, vội vàng kề sát lại, rất 'ân cần' hỏi: "Aiz aiz, như thế nào lại ầm ĩ đây, vì sao cãi nhau nhỉ? Phán Quan tính khí tốt nhất đẳng, sủng người kia còn hơn mạng."
"Cái này..." Hắc Vô Thường do dự một chút, kề sát lại thấp giọng nói: "Hình như mấy ngày trước Phán Quan hiểu lầm Minh Quân cùng Thường Nga Tiên Tử cựu tình phục nhiên ( tình cũ lại cháy), rồi sáng này có một Tri Chu Tinh ( nhện tinh) pháp lực rất lợi hại xông vào Địa phủ ngang nhiên tỏ tình với Phán Quan, khiêu khích đại loại nói muốn cướp Phán Quan về."
"Kích thích như vậy!" Tiên Quân đại nhân hai mắt lóe sáng hào quang bát quái, ngay sau đó hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Tri Chu Tinh kia thế nào?", "Tri Chu Tinh sao..." Hắc Vô Thường nói đến đây như nghĩ đến chuyện gì rất đáng sợ, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, hít sâu một hơi nói: "Đã đi đầu thai rồi."
Hắc? Cái này... không hổ là mặt than a! Trên mặt Tư Đồ Ngu cũng lộ ra thần sắc thê lương, cùng Vô Thường chung một chỗ rụt rụt bả vai. Còn muốn hỏi thêm chút gì, Hắc Vô Thường đã trước một bước mở miệng: "Bọn ta chỉ có thể nói nhiêu đó, Tiên Quân ngàn vạn lần đừng nói cho người khác, nếu Chủ thượng biết được, huynh đệ bọn ta phải chịu tội rồi.", "Cái này cứ việc yên tâm." Tư Đồ Ngu trịnh trọng gật đầu. Hắc Bạch Vô Thường lại dắt quỷ hồn lên đường.
"Cái kia, năm mới vui vẻ nha." Lúc gần đi, Tư Đồ Ngu nói với bọn họ. Bạch Vô Thường âm u quay đầu lại, chỉ để lại một câu: "Nhất định phải hạnh phúc a..."
- ----------------------
Thẳng đến khi khí âm minh tiêu tán không còn, Tư Đồ Ngu vẫn đứng tại chỗ cảm thán thổn thức, biểu hiện trên mặt biến đổi lại biến đổi. Mộ Dung Ly Túc nhìn nàng, nhẹ nhàng mở miệng: "Làm sao vậy, cái bộ dạng này là đang lo lắng cho Minh Quân cùng Phán Quan sao?", "Ách... Hồ Ly a, nếu một ngày nào đó... Ta nói nếu như, cũng có Tri Chu Tinh như vậy xuất hiện khiêu khích ngươi, ngươi sẽ làm thế nào a?" Tiên Quân đại nhân chọt chọt ngón tay, lo sợ hỏi.
Bạch y mỹ nhân nheo mắt phượng, ngữ điệu trở nên lạnh lùng: "Phu quân, ngươi ⎯ không phải ở bên ngoài làm chuyện gì thật có lỗi với thiếp thân đi?"
Chậc chậc, đến 'thiếp thân' cũng mang ra, cái này còn phải hỏi sao! Tư Đồ Ngu vội vàng khoát tay: "Làm sao có thể? Không có, không có! Chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Mộ Dung Ly Túc không nói, ánh mắt trở nên thâm sâu, trầm mặc nhìn chằm chằm nàng một lát, bỗng nhiên cười nói, ngữ khí ôn nhu vũ mị: "Nếu thật sự có người như vậy, ta sẽ để cho hắn... ngay cả đầu thai cũng không được."
"A, ha ha... như vậy a..." Tư Đồ Ngu cười ngượng, dùng ống tay lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, nắm tay Mộ Dung Ly Túc nói sang chuyện khác: "A, nương tử đại nhân, chúng ta đi chèo thuyền được không?"
- ----------------------
Phố dài hẻm nhỏ tiếng náo động vẫn ầm ĩ như trước. Bên trong một mảnh vui sướng náo nhiệt, bỗng nhiên bay lên một quả pháo mừng ở trong trời đêm nổ vang. Đây là tiếng báo hiệu năm mới, dấu diệu một năm mới sắp đến. Mọi người nhao nhao ngừng việc trong tay, tiếng cười nói dừng lại, nghiêm túc chờ đợi điều gì đó. Sau đó tại tòa gác chuông đối diện hồ, chuông khổng lồ được gõ vang lên, thanh âm xa xưa kỳ ảo vạch phá bầu trời đêm, tiếng vang vọng tản đến bên tai mỗi người.
Tiếng dư âm cuối cùng tiêu tán, chân trời một thoáng bay lên vô số pháo hoa, rực rỡ chiếu sáng phía chân trời. Đám tiểu hài tử vui mừng ngồi xổm ở góc đường phóng pháo hoa, các nhà các hộ đều cùng một lúc đốt pháo, từng trận nổ vang, rất nhiều người tựa vào nhau, trong mắt rung động, đều là vui vẻ hạnh phúc.
Trong hồ, một chiếc thuyền nhỏ treo hoa đăng thản nhiên bập bềnh trên mặt nước xán lạn quang điểm. Gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, bên trong Thanh y nữ tử cười híp mắt gắp thức ăn cho Bạch y nữ tử. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào người các nàng, hai người nhìn nhau cười cười, khuôn mặt như tranh vẽ, sóng mắt lưu chuyển, không cần ngôn ngữ.
Hình ảnh lại chuyển đi, trong một thế giới khác, nghiễm nhiên cũng có khí tức ngày lễ. Bỉ Ngạn Hoa đỏ tươi như lửa, đường lớn ngõ nhỏ đều dán câu đối, đèn lồng màu đỏ lơ lửng. Trong vực âm minh trầm lạnh cũng trở nên ấm áp vui vẻ hơn. Nhưng giờ khắc này, ở trong hậu hoa viên Minh Vương Điện, lại là một cảnh tượng khác.
Trong biển hoa đỏ tươi, chỉ thấy người mặc Hoàng sam hai mắt đẫm lệ quỳ trên ván giặt đồ, hai tay nâng một cái nghiên mực đầy mực nước. Bên cạnh giường êm, Phượng bào mỹ nhân thích ý nằm nghiêng, ngón tay ngọt cầm lấy một khối bánh ngọt bỏ vào trong miệng, cắn nhẹ một cái, chậm rãi nhai.
"Hu hu, Minh Minh, ta sai rồi mà, tay ta thật mỏi, quỳ thật đau... Ngươi tha thứ cho ta được không, đều là chuyện năm ngoái mà..."
"Hừ, chuyện năm ngoái, nhưng lại khiến năm nay ta còn sinh khí, ngươi thật giỏi!"
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: [ dáng vẻ điên cuồng ٩(๑☉ᴗ☉)੭] Tân niên tân khí tượng, tống vượng tống thượng môn ( năm tới không khí mới, đưa vượng đưa đến cửa). Ta muốn vượng, ta muốn vượng! Ta muốn vượng!!! ( đột nhiên quay sang, tươi cười hiền lành) Năm mới, ngươi, nhất định phải vượng a!
Tiểu Tam: [ mất tự nhiên xoay mặt sang một bên (; ̄Д ̄) ] Ngươi đừng có hy vọng, ta sẽ không lại kêu như vậy.
Tư Đồ Ngu: ~( ~'・_・')~ Tam nhi, ngươi thật độc ác a.. Hu hu, ta, ta chỉ muốn nghe ngươi kêu một tiếng vượng nha, ngươi biến trở về Đại Cẩu được không, chỉ một lát thôi a...
Mộ Dung Tương: ( ≖ ∀ ≖) Khụ, này Tư Đồ Ngu a, cho ta mượn Cự Khuyển mang về nhà vài hôm được không?
Tiểu Tam / Tư Đồ Ngu: ( -'๏_๏'-) Vì sao?
Mộ Dung Tương: (≖╻≖;) E hèm, vì - năm mới a, muốn đem vượng mang về nhà nha...
✂━━━━━━
P/S: Chương này hợp lúc ghê.
Mấy bác có ghi được gạch đầu dòng nào vào cuối năm chưa?
Aiz, vì không ghi được dòng nào, tui định sẽ ghi vài gạch đầu dòng mục tiêu trong năm mới thì phát hiện sống cũng quá mơ hồ đi, vẫn không ghi được dòng nào haha. Thôi từ giờ tới tối còn nhiều thời gian sẽ cố gắng tìm mục tiêu=]]. Tui tự chúc mình năm mới giàu hơn, may mắn hơn, xinh hơn =]]. Mọi người........................ cũng vậy nga~