*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phiên ngoại 3: Tiên Quân đại nhân trở thành nô lệ của thê nữ.
Dạ hắc phong cao ( ban đêm gió lớn), một thân ảnh thon dài lén lút xuất hiện trong phủ Tiên Quân. Bóng đen đi vào trong Lê Hoa Uyển, thấy trong phòng không có ánh sáng, khẽ thở phào, bước chân nhẹ nhàng đi tới. Ánh trăng màu trắng bạc xuyên qua cành lê, nhàn nhạt chiếu vào người nàng, chiếu ra dung nhan tuấn tú xinh đẹp.
Tiên Quân nhẹ nhàng kéo cửa ra, rón ra rón rén bước vào trong phòng đen kịt, khép cửa nhẹ nhàng lại. Sau đó xoay người, vỗ vỗ ngực, mang theo vài phần may mắn và chút đắc ý hướng về phía sau bình phong bên cạnh. Xem ra Ly Túc đã ngủ rồi... Vậy thì tốt rồi, ha ha. Nàng cong khóe miệng, chậm rãi cởi áo ngoài muốn treo lên giá áo sau bình phong, cũng tại một khắc này, thay đổi sắc mặt.
Chỉ nghe thấy một đạo tiếng xé gió rất nhỏ xẹt qua đỉnh đầu, dưới xà đèn lơ lửng bên trong hai chén khắc hoa phút chốc nhen nhóm lên hào quang lam sắc, trong phòng thoáng cái sáng lên. Động tác treo y phục của Tư Đồ Ngu ngừng lại, ngượng ngùng quay sang, chỉ thấy mỹ nhân tuyệt sắc mặc trung y trắng thuần đang ngồi ngay ngắn bên giường, hai tay ôm trước ngực, đôi con ngươi đen như mực ngay thẳng nhìn qua, tự tiếu phi tiếu.
Người kia đẹp không gì sánh được, nhưng quanh thân mơ hồ dấy lên u lam hồ hỏa khiến cho Tiên Quân đại nhân có cảm giác 'Ta là thịt cá.' Nàng ánh mắt thấp thỏm bất an, bên kia mỹ nhân thản nhiên đứng dậy, từng bước đi tới, dừng ở trước mặt nàng. Mộ Dung Ly Túc rất ôn nhu hỏi: "Vì sao muộn như vậy mới về, ngươi đã đi đâu?"
"Ha ha, ta đã sớm trở về rồi, chỉ là ở trong ao dục phòng tắm rửa, mới muộn như vậy." Tư Đồ Ngu xoa xoa tay, tươi cười nịnh nọt.
Nghe vậy, độ cong khóe miệng Mộ Dung Ly Túc biến mất, ánh mắt đột ngột lạnh. Nàng hơi nheo nheo mắt, ánh mắt đâm trên người Tư Đồ Ngu trở nên sắc bén, âm điệu cao vài phần: "A? Vừa về liền đi tắm, còn dùng thời gian lâu như vậy... Chẳng lẽ phu nhân bị nhiễm mùi vị gì rất khó trừ bỏ?"
"Cái này, nào có..." Cảm thấy tình huống không ổn, Tiên Quân đại nhân rụt cổ lại, ấp a ấp úng, lại không biết bộ dáng của nàng càng khiến người ta hiểu lầm, "Ách, cái kia... Buổi chiều ra ngoài gặp được một người quen đã lâu không gặp, cùng hắn tụ tụ họp... quên truyền tin về cho ngươi." Nàng cúi đầu lầm bầm, rất giống hài tử làm sai chuyện.
"Thì ra cùng cố nhân ôn chuyện. Không biết lần này lại là ai, Hoa Yêu, Xà Tinh, Dao Đài Tiên Tử, hay Thất Tiên Nữ, hả?" Thật sự tính xấu chết không thay đổi! Mộ Dung Ly Túc âm thanh lạnh lùng nói, trọng giọng còn ẩn giấu vài phần ghen tuông không dễ phát hiện. Tuy Tư Đồ Ngu rất thủ phu đạo, nhưng không có nghĩa người khác không đối với nàng có ý, có đôi khi dù là vô tâm trêu chọc, cũng sẽ dẫn đến rất nhiều phương tâm rung động. Trong Tiên giới thì cũng không có gì, nhưng Yêu Tinh ở thế gian lại không có thu liễm... Không đúng, bộ dáng người này tươi cười hoa si nhìn mấy vị Tiên Tử mới càng chướng mắt. ( Tư Đồ Ngu: Ta rõ ràng mỉm cười ôn hòa hữu lễ có được không!!!).
Suy nghĩ lưu chuyển, đáy mắt Mộ Dung Ly Túc hiện lên một tia không vui, quanh thân tỏa ra hàn khí càng lúc càng nặng, đông lạnh đến Tư Đồ Ngu run rẩy. Vì vậy người nào đó tranh thủ thời gian làm sáng tỏ nói: "Hôm nay ta... thật ra đụng phải Tán Tài Thần Quân. Bởi vì Tiên giới phái hắn chuyển thế hạ phàm một chuyến, gặp lại cũng là trăm năm sau rồi. Ta thấy bộ dạng hắn không vui lắm, cùng với hắn ở nhân gian dạo chơi. Sau đó hắn cùng ta hàn huyên rất nhiều, nhìn ra được, hắn vẫn chưa quên được ngươi đấy." Nói đến đây, trong lòng Tiên Quân có chút chua. Hừ, Hồ Ly nhà nàng, thật chọc người nhớ thương!
Nghe thấy đối phương hồi đáp, mày phượng mỹ nhân nhướn lên. Như vậy vượt ngoài dự liệu của nàng. Nhưng... Nhìn bộ dáng người trước mắt xoắn xuýt, chẳng biết tại sao, cảm thấy có chút ngọt ngào. "Hắn không quên được ai là chuyện của hắn, không liên quan đến ta." Mộ Dung Ly Túc thật sâu nhìn Tư Đồ Ngu, tiến lên một bước, vươn cằm ở trên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước chạm một cái, thuận theo tự nhiên là tiếp nhận lấy áo ngoài trên tay nàng, nhẹ nhàng treo lên.
Mỹ nhân chuyển biến thật nhanh, khiến cho Tiên Quân hồi lâu mới phản ứng lại, xúc cảm mềm mại khi môi chạm vào, nhất thời tim đập nhanh, bên tai nóng lên. "Tư Đồ Ngu a Tư Đồ Ngu, đều là lão phu thê rồi, sao còn dễ xấu hổ tim đập như vậy chứ! Thật vô dụng!" Trong lòng nàng thầm mắng mình vài câu, sau đó có chút mất tự nhiên nói sang chuyện khác: "Khụ, cái kia, Lan nhi đâu rồi?"
"Ngươi còn biết ngươi giờ là người có thê nhi sao?" Mộ Dung Ly Túc liếc nhìn nàng, ngữ khí oán trách: "Lan nhi luôn nháo muốn tìm ngươi, ta dỗ dành cả buổi chiều, nàng vừa mới đi ngủ. Rõ ràng ta hoài thai sinh đấy, nhưng lại cứ thích kề cận ngươi."
Tư Đồ Ngu nghe vậy cong khóe miệng. Hai tay duỗi ra kéo Mộ Dung Ly Túc vào trong lòng, như làm nũng cọ cọ vai người kia, nói: "Ai nha, nương tử đại nhân đang ghen sao? Cũng không biết ăn giấm chua ai nữa."
"Nói bậy gì đó." Mộ Dung Ly Túc đẩy khuôn mặt rúc vào cổ mình, tức giận nói. Tư Đồ Ngu bị Hồ Ly nhà mình đẩy ra, vô lại dính tới, vẻ mặt cười xấu xa. Chẳng qua hai đại nhân còn đang dính dính, tiểu gia hỏa vốn vừa ngủ trong buồng trong nghe thấy động tĩnh tỉnh lại.
"Mẫu thân, phụ thân." Thanh âm mềm mại vang lên, tiểu cô nương trắng nõn xinh đẹp xuất hiện ở cửa phòng trong, tóc dài đen bóng rũ sau lưng, dưới làn váy ngủ màu hồng phấn lộ ra đôi bàn chân mượt mà trắng nõn. Còn không tỉnh táo lắm, tiểu gia hỏa dùng bàn tay nhỏ bé núc ních dụi dụi mắt, hơi bĩu môi. Niên kỷ của nàng hiện tại tương tự hài đồng bốn năm tuổi ở nhân gian, ngũ quan còn chưa nẩy nở, nhưng đã vô cùng xinh đẹp đáng yêu, không khó đoán tuyệt sắc ngày sau.
"Ừm, tại ngươi không cho ta ôm, đem con đánh thức rồi." Nhìn thấy nữ nhi tỉnh, ngữ khí Tư Đồ Ngu mập mờ thì thầm bên tai Mộ Dung Ly Túc, sau đó không để ý ánh mắt sắc như đao của giai nhân, cười híp mắt đi về phía nữ nhi, giang hai tay nói: "Ôi, bảo bối Lang nhỏ tiểu tâm can của ta a, mau đến để mẫu thân ôm một cái nào."
"Hi hi, phụ thân ôm." Tư Đồ Lan Y nhìn người đối diện, nhãn tình sáng lên, cũng duỗi bàn tay nhỏ bé đung đưa bổ nhào qua, thoáng cái nhào vào trong lòng Tư Đồ Ngu, cười đến run rẩy cả người. Tiểu gia hỏa bộ dáng giống Mộ Dung Ly Túc hơn, nhưng tính tình không biết giống ai, rất nhu thuận nghe lời, nhưng vô cùng dính người thích làm nũng.
Tư Đồ Ngu nghe nữ nhi gọi một tiếng phụ nhân, đuôi lông mày run rẩy. Ôm lấy nữ nhi, duỗi một tay giúp nàng sửa sang tóc rũ ngang trán, hòa nhã nói: "⎯ Là mẫu thân."
"⎯Phụ thân." Tiểu Lan Y mở to đôi mắt ngập nước, giòn giã gọi, bộ dáng rất thiên chân vô tà ( ngây thơ).
"⎯ Không đúng, là mẫu thân." Tiên Quân đại nhân vô cùng kiên nhẫn lần nữa cải chính.
"⎯ Phụ thân!"
"⎯ Mẫu thân, là mẫu thân!"
"⎯ Hì hì, phụ thân!"
"... Hồ Ly, hài tử này không chịu nhận thức ta." Sau một lần uốn nắn thất bại nữa, Tiên Quân đại nhân quay đầu, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mỹ nhân bên kia, ủy khuất nói.
"Ngươi nào có chút bộ dáng mẫu thân chứ." Mỹ nhân bên kia nhẹ nhàng truyền đến một câu, quay người trở về bên giường, nhẹ nhàng xốc lên chăn mỏng, nằm tiến vào trong. Tiên Quân đại nhân bĩu môi, cũng ôm nữ nhi đi qua. "Ừm, cục cưng lên giường ngủ, ta kể chuyện xưa cho con nghe được không?" Tư Đồ Ngu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi. "Được, được!" Tiểu gia hỏa nghe đến kể chuyện xưa, lập tức vui vẻ ồn ào, ôm lấy đầu Tư Đồ Ngu dùng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ.
Tư Đồ Ngu ôm nữ nhi đi đến bên giường, đem nữ nhi đặt ở giữa, sau đó cũng nằm lên, ngủ cạnh ngoài. Nàng vừa nằm xuống, tiểu gia hỏa liền trở mình qua, nửa người liền nằm trên người nàng, mở to đôi mắt ngập nước, tràn đầy mong chờ. Tiên Quân đại nhân cưng chiều vuốt vuốt mũi nhỏ nữ nhi, sau đó giúp hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ nằm trong kéo tốt chăn mền, rồi hít sâu một hơn, chậm rãi thở ra, bắt đầu kể chuyện xưa trước khi ngủ tối nay.
"Cực kỳ lâu trước kia, trong một tòa núi sâu, có một Tiểu Bạch Lang tu tiên." Nàng vừa mở đầu, tiểu gia hỏa nằm sấp trên người rất hưng phấn, trong ánh mắt sáng lấp lánh, dùng thanh âm mềm ngọt hỏi: "Tiểu Bạch Lang? Tiểu Bạch Lang giống con sao?", "Ừm.. xem như thế đi, nhưng người ta cũng không hạnh phúc như con hiện giờ a." Tư Đồ Ngu đáp.
Tiểu gia hỏa vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, nàng tiếp tục kể: "Tiểu Lang một mình ở trong sơn động, không có thân nhân làm bạn, cũng không có bằng hữu, thường xuyên bị Xà yêu khi dễ. Xà yêu ở núi bắc, nhưng lại rất thích chạy sang tây, nhìn thấy Tiểu Lang tuấn tú non nớt liền nhào đến. Chậc chậc, nàng thích ăn nhất là Tiểu Lang rồi."
Nghe câu cuối cùng, Tiểu Lan Y rụt cổ một cái, tựa hồ bị dọa sợ, nhưng rất nhanh bị lòng hiếu kỳ thay thế. Nàng nghiêng đầu nháy mắt mấy cái hỏi: "Xà yêu?"
"Ừm, là một Bạch Xà, hóa hình liền biến thành một vị mỹ nhân vô cùng xinh đẹp đấy." Tư Đồ Ngu vẻ mặt cao thâm bí hiểm, âm u nói: "Hài tử, ngươi phải nhớ kỹ, những nữ nhân xinh đẹp thường không dễ chọc đâu. Tương lai nếu gặp phải...", "Đều nói bậy, dạy hư hài tử." Không đợi nàng nói xong, mỹ nhân nằm trong liền mở miệng cắt đứt.
Tư Đồ Ngu u oán nhìn mỹ nhân thanh lãnh bên trong, đang muốn phản bác, lúc này Tiểu Lan Y lại dính lấy, đong đưa cánh tay nàng, tỏ vẻ gấp gáp
muốn nghe chuyện xưa: "Về sau, về sau thế nào, Tiểu Lang sẽ ra sao?" Hiển nhiên tiểu gia hỏa đối với nữ nhân xinh đẹp gì đó cũng không quá hứng thú.
"Hừ hừ, con hôn ta một cái, ta liền kể tiếp." Tiên Quân đại nhân xấu xa nói. Mộ Dung Ly Túc liếc nàng một cái, dứt khoát quay lưng đi, nhắm mắt làm ngơ. Tiểu Lan Y không nói hai lời, bưng lấy mặt Tư Đồ Ngu, miệng nhỏ nhắn dán lên. Ba một tiếng, thanh thúy vang dội.
Tiên Quân đại nhân che lấy dấu nước miếng, hài lòng cười cười: "Ha ha, thật nghe lời. Được rồi, ta kể tiếp. Về sau a, Tiểu Lang chăm chỉ khắc khổ không ngừng cố gắng lại còn thông minh lanh lợi rốt cuộc vào một đêm trăng tròn hóa hình, biến thành một Tiểu cô nương đáng yêu. Lại không nghĩ là Xà yêu kia lại đến, muốn thừa cơ ăn nàng." Dừng một chút, nhìn thấy nữ nhi bộ dáng khẩn trương gấp gáp, buồn cười véo khuôn mặt nhỏ của nàng, cuối cùng ánh mắt rơi về phía bên trong giường dần trở nên thâm sâu. "Khi đó tình huống rất nguy hiểm, Tiểu Lang vừa hóa hình không phải đối thủ của Xà yêu, mắt thấy răng nanh sắp đâm vào cổ, thì một vị Bạch y Tiên Tử từ trên trời giáng xuống, cứu được nàng."
Mỹ nhân nằm nghiêng đưa lưng về phía các nàng thân hình cứng đờ. Khóe miệng Tiên Quân càng sâu hơn, "Tiên Tử kia bộ dáng vô cùng xinh đẹp, có lẽ là người xinh nhất mà Tiểu Lang từng nhìn thấy. Đáng tiếc... Tính khí có chút kém. Nàng một kiếm giết chết Xà yêu, nhưng nhất thời không thu kịp tay mà cũng đánh trúng Tiểu Lang. Sau đó có lẽ là quá áy náy nên dùng Linh lực giúp nàng chữa thương, nhưng lúc gần đi lại phong ấn đoạn trí nhớ kia của nàng."
"Tiên Tử tỷ tỷ tại sao phải đánh Tiểu Lang a?" Tiểu Lan Y nghe rất nghiêm túc không nhịn được mở miệng hỏi.
"Ừm... có thể do Tiểu Lang thật đáng yêu." Tiên Quân đại nhân cười tà ác.
"Đáng yêu như vậy vì sao còn muốn đánh nàng?" Tiểu gia hỏa kiên nhẫn.
"Bởi vì Tiên Tử sợ bị mê hoặc a."
"Vậy tại sao..."
"Được rồi, Lan nhi nghe lời, mau đi ngủ đi, ngày mai vi nương dẫn ngươi đi chơi được không?" Tiên Quân đại nhân vuốt vuốt cái mũi nữ nhi, ngăn nàng tiếp tục hỏi thêm.
"A... vậy phụ thân ngủ ngon." Nghe đại nhân nói ngày mai muốn dẫn nàng đi chơi, Tiểu Lan Y liền nghe lời ngậm miệng, hôn lên mặt Tư Đồ Ngu một cái liền từ trên người nàng bò xuống, lại quay người hôn Mộ Dung Ly Túc, sau đó nằm xuống, nhắm mắt lại. Cũng không lâu lắm, tiểu gia hỏa liền hô hấp ổn định, ngủ say sưa. Tư Đồ Ngu khẽ gọi nàng một tiếng, thấy không có phản ứng mới đứng dậy, tay chân nhẹ nhàng ôm lấy nàng mang về buồng trong.
Từ buồng trong đi ra, nhìn thấy Mộ Dung Ly Túc vẫn bảo trì tư thế cứng nhắc kia, Tư Đồ Ngu nhếch khóe môi, nằm trên giường, đưa tay kéo lưng mỹ nhân quay lại, thuận thế tiến vào lòng mình. Nàng rất rõ ràng, Mộ Dung Ly Túc còn chưa ngủ. Quả nhiên vừa đem người ôm lấy, cảm giác trên lưng đau xót, không thể không nói, động tác véo người của Hồ Ly càng ngày càng thuần thục rồi...
"Nói, ngươi lúc nào thì biết?" Mỹ nhân mặt mày hớn hở, có mùi vị thẹn quá hóa giận. Thật ra lần đầu nhìn thấy Tư Đồ Ngu, nàng liền nhận ra đối phương là Tiểu Lang năm xưa, nhưng một mực làm bộ, thậm chí lúc đầu còn có ý xa cách lãnh đạm với nàng. Cái loại cảm giác... vi diệu mang theo chút lúng túng, trong lúng túng lại có chút ý vị không rõ. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ từ lần đầu gặp trong núi, người kia vẫn luôn ở trong lòng a, cho dù bản thân không muốn thừa nhận. Nhưng... vẫn giấu kín bí mật này, không biết người này khi nào đã biết rồi...
"Biết rõ cái gì? Chậc chậc... ngươi thế này có tính là thừa nhận hay không?" Tư Đồ Ngu lành lạnh mở miệng, ngữ khí nghiền ngẫm: "Hừ, ta đã nói rồi, cứu ta sao còn phải xóa ký ức... ai nha, thì ra sau khi tỉnh lại trên người nhiều thêm mấy vết bầm là như vậy mà có a..."
"Đấy là bởi vì lúc đó ta vẫn chưa khống chế tốt ma tính, ai bảo ngươi là Lang... Ta nhất thời nhịn không được. Nói cho cùng, ngay cả ta cũng không biết vì sao lúc đó muốn cứu ngươi." Bên tai mỹ nhân đỏ ửng, thần sắc mất tự nhiên giải thích.
"Nhưng mà... đa tạ ngươi đã cứu ta." Tư Đồ Ngu thu hồi bộ dáng trêu tức, ở trên mi tâm Mộ Dung Ly Túc hôn một cái, thanh âm ôn nhu như nước: "Có thể gặp ngươi, bị đánh một trận cũng là đáng đấy."
"Ngu..." Mộ Dung Ly Túc dựa vào lòng Tư Đồ Ngu, không biết nên nói gì cho phải. Nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực kia, cảm giác cả trái tim đều ấm áp, tràn đầy. Nhưng an tĩnh không lâu, nàng như nghĩ đến điều gì, thanh âm trầm muộn: "Bí mật của ta ngươi đều biết hết rồi, ngươi cũng nên thẳng thắn với ta a?", "Thẳng thắn cái gì?" Tư Đồ Ngu không rõ cho lắm.
"Hừ, đừng giả ngốc. Ngươi còn không nói cho ta biết chuyện nụ hôn đầu của ngươi đâu." Mỹ nhân trong lòng chọt chọt vai nàng. Tư Đồ Ngu bừng tỉnh đại ngộ, lộ ra biểu tình khiếp sợ để diễn tả khó tin lúc này của mình: "Cái gì? Ngươi còn nhớ rõ a."
"Ngươi... nhanh nói rõ ràng đi!" Mộ Dung Ly Túc trừng mắt liếc nàng. Tiên Quân đại nhân buồn cười lắc đầu, đột nhiên cúi người dùng môi chặn lấy môi thơm của mỹ nhân, ngón tay gãy nhẹ, màn gấm sa đỏ rơi xuống.
Trong trướng truyền ra vài tiếng nức nở giãy giụa, chậm rãi biến thành tiếng rên nhỏ, cùng với tiếng thở trầm thấp.
- -----------------
Ngày hôm sau Tư Đồ Ngu dậy rất sớm. Mộ Dung Ly Túc cùng nữ nhi còn chưa tỉnh, nàng mặc y phục rồi từ trong Lê Hoa Uyển đi ra. Hoa lê trắng giương cao như tuyết, người từ trong đó đi ra nhuộn một thân mùi hương. Đường mòn nơi hoa viên, tiểu gia đình vừa ngâm nga bài hát thiếu nhi vừa quét lá rụng, nhìn thấy người đi đến, nàng tươi cười hô: "Lão gia, buổi sáng tốt lành."
"Ha ha, Tứ nhi thật chịu khó. Có nhìn thấy Tam nhi tỷ tỷ không?" Tư Đồ Ngu cười hỏi nàng.
"Tam nhi tỷ tỷ ở tiền viện." Tiểu gia đinh trả lời. Tư Đồ Ngu gật đầu, đi về phía tiền viện. Tiểu Tam lúc trước đã nói với các nàng, muốn hạ giới rèn luyện một đoạn thời gian, lúc đó Ly Túc không có phản đối, mà mình cũng rất tán thành... Chẳng qua, lúc này trong lòng nàng có chút không nỡ đó.
Đi vào tiền viện, quả nhiên trông thấy thân ảnh cao gầy đứng trong mưa hoa. Tiểu tam mặc một bộ trường sam tiến tụ* đen nhạt. Bên hông đơn giản mang đai lưng xanh nhạt, tóc đen cột lên, bó lại sau ót, gọn gàng. Bên trong y phục đen trắng lộ ra da thịt trắng nõn của nàng, thanh lệ lại không tầm thường, rất xinh đẹp. Ừm... Tư Đồ Ngu cảm thấy nữ tử trước mắt này còn lộ ra một chút suất khí không giống khi xưa.
( * ) Tiến tụ: Tay áo dài hình mũi tên.
"Aiz, Tiểu Tam ngươi hạ giới rồi, ngày sau bổn tiên khổ sở biết hướng về ai trút bầu tâm sự đây." Tư Đồ Ngu than thở đến gần một bước, vỗ vai Tiểu Tam, bộ dáng tang thương, "Thật sự bây giờ phải ly khai sao?"
"Ừ. Chờ thu thập xong liền đi." Mặc sam nữ tử lạnh nhạt trả lời.
"Cũng được." Tiên Quân đại nhân bĩu môi, lại thay đổi thần sắc phù hợp, đôi mắt hoa đào lấp lánh: "Tam nhi à, ta cùng Ly Túc trước nay đều xem ngươi như người nhà. Hôm nay ngươi muốn đi tìm một loại sinh hoạt khác, rèn luyện bản thân, ta không phản đối, cũng đến lúc nên ra bên ngoài một chút rồi, chẳng qua ngươi nhất định phải nhớ về thăm chúng ta nha, tốt nhất là mang theo một nương tử trở về."
"Ta sẽ trở về thăm các ngươi, nhưng mà không có nương tử." Tiểu Tam không để ý chờ mong của người nào đó, trả lời mây trôi nước chảy.
"Ồ? Chẳng lẽ ngươi muốn mang tướng công về sao?" Tư Đồ Ngu mở to hai mắt, dáng vẻ sợ hãi. Thấy đối phương đen mặt, nàng vui sướng vẫy vẫy tay: "Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa. Tam nhi vẫn như vậy không biết đùa, thật đáng yêu... ha ha."
Mặc sam nữ tử khóe miệng giật giật, như có lời muốn nói, cuối cùng lại nhịn xuống. Sau một lúc lâu mới nhẹ giọng mở miệng: "Tư Đồ, ta vốn tên là Phàn Thiện." Tư Đồ Ngu nghe vậy sững sờ.
"Chậc chậc, rốt cuộc chịu nói cho ta biết sao?" Nàng vẻ mặt tràn đầy cảm động nói. Nhưng, Phàn Thiện...Danh tự này cũng thật cấm dục a... Tư Đồ Ngu dừng một chút, rồi lại ngẩng đầu nước mắt lưng tròng nhìn Mặc sam nữ tử, ngữ điệu đáng thương nói: "Aiz, Tam nhi, trước khi đi... có thể kêu một tiếng 'Vượng'... cho ta nghe không a?"
Tiểu Tam vẻ mặt cứng đờ, thật lâu không lấy lại bình tĩnh. Tư Đồ Ngu nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng ngời.
Trong trầm mặc, Mặc sam nữ tử bỗng nhiên xoay người. Sau đó Tiên Quân đại nhân rốt cuộc như nguyện nghe được một tiếng kêu nhỏ như ruồi muỗi:
"...Vượng."
✂━━━━━━
Tư Đồ Ngu: [ vẻ mặt nhộn nhạo ( ꈍ ◡ ꈍ) ] Tam nhi!
Tiểu Tam: ( ̄■ ̄;)!?Vượng?
Tư Đồ Ngu: [ càng thêm nhộn nhạo (῀ ⚙⌄⚙ ῀) ] Tam nhi!!
Tiểu Tam: ( ̄■ ̄;)!! Vượng!!!
Gia đinh: [ không đành lòng nhìn thẳng ( ¯͒ ~ ¯͒) ] Lão gia, ngươi còn muốn đứng tưởng tượng đến khi nào, phu nhân gọi ngươi về nấu cơm kìa.
✂━━━━━━
=]]