CHƯƠNG 1065
Tới túc tỉnh táo lại, anh ta thẹn quá hóa giận, trừng mắt gầm lên với bóng lưng của Khương Thu Mộc: “Không hiểu rõ lòng người, không chơi thì thôi…”
Hét lên xong, anh ta lại ngây ra.
Nghe sao thì cũng thấy lời này có hơi… làm mình làm mẩy quá.
Vì sao anh ta lại trở nên như vậy chứ!
Cố Vũ Tùng nghĩ mãi chẳng ra, sau đấy chợt ngẩng đầu nhìn về vòng quay bánh xe đang dừng trên cao, trong đầu không kìm được mà nhớ tới câu hỏi lần trước của Tống Hân Nghiên ở bệnh viện.
“Cậu Cố, cậu có phải thích Đầu Gỗ nhà tôi không thế?”
Thích á?
“Ha!” Cố Vũ Tùng tỏ vẻ bản thân điên rồi, vội vàng lắc đầu: “Sao có thể được! Tuyệt đối không! Chắc chắn không!”
Sau ba cụm phủ định, có vẻ cũng được an ủi đôi chút.
Anh ta xoay đầu, đi tìm Chúc Minh Đức đang ở khu nghỉ ngơi chờ đợi: “Chúc Minh Đức, yêu đương có vui lắm không?”
“Gì?”
Chúc Minh Đức bị hỏi cũng đờ ra.
Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Yêu đương khiến con người hạnh phúc, khiến con người vui vẻ sao?”
“Hả!”
Cố Vũ Tùng hung hăng nhìn vòng quay bánh xe: “Nếu không vì sao mỗi lần con người yêu đương đều kiêu căng, đáng ghét, lòng dạ ác độc như thế! Bản thân tự tình tứ đã đành, còn cứ kéo tôi tới đây ăn cơm chó nữa! Tôi từ chối không được sao!”
Chúc Minh Đức:
Cơn giận của cậu Cố cũng khá khó hiểu nha…
Anh ta thở dài: “Cậu Cố à… Xin anh lương thiện chút đi.”
“Gì?”
Cố Vũ Tùng nhướng mày.
Chúc Minh Đức bày ra bộ mặt sầu khổ: “Anh hỏi một đứa độc thân câu hỏi như vậy, có phải hơi bất lịch sự không?”
Cố Vũ Tùng: “Cậu không những chưa ăn thịt heo mà còn chưa thấy heo chạy luôn hả!”
Hự!
Chúc Minh Đức nghe thấy tiếng đao rồi.
Trái tim vỡ thành nghìn mảnh.
Anh ta ai oán nhìn Cố Vũ Tùng, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Trong ánh mắt này là phiền muộn không dứt: “Đầu tiên, nếu như sếp của tôi biết anh hình dung anh ấy như thế, chúng ta kiểu gì cũng bị đày đi châu Phi hoặc Nam Cực ngay. Thứ hai, không phải anh còn nhìn lâu hơn cả tôi sao!”
Với kinh nghiệm độc thân lâu năm, Chúc Minh Đức thành thật với Cố Vũ Tùng: “Cứ xem thời gian một năm này sếp nhà tôi và cô Tống ở với nhau đi, chuyện yêu đương này ấy à, ngọt đắng đều có cả. Theo tôi, nếu người người yêu đương đều đau xé gan xé ruột, đau khắc vào xương cốt như sếp nhà tôi, tôi chắc chắn không yêu đương đâu. Nhưng cũng không phải không có chỗ hay…”