CHƯƠNG 1098
Cố Vũ Tùng đuổi tới dưới cầu thang bộ của bệnh viện mới đuổi kịp Tống Hân Nghiên.
Anh ta rảo bước, tùm lấy Tống Hân Nghiên đang vội vàng đi về phía trước. “Những lời vừa rồi của anh Hàn không phải thật lòng đâu, anh ấy đang bị thương, đó đều do di chứng của vết thương để lại. Chị cần gì phải tức giận với anh ấy?”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn xúc động phẫn nộ trong lòng.
“Tôi không tức giận.” Cô lạnh nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh, không còn sự bi thương và đau khổ như khi nãy ở phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng kinh ngạc khó hiểu: “Vậy vừa rồi…”
“Tôi cố tình nói như thế đấy.” Tống Hân Nghiên cụp mắt, đáy mắt đầy phức tạp, thấp giọng nói: “Tôi biết những lời đó không phải chủ ý của anh ấy, anh ấy bị mất trí nhớ.”
Cô không so đo với anh, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không để tâm đ ến những lời đó.
Cố Vũ Tùng nghe cô nói như vậy, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại càng thêm khó hiểu hơn: “Nếu không tức giận, vậy vì sao còn nói những lời kia?”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên: “Chị cố tình à? Muốn cho anh Hàn thấy dễ chịu hơn chút?”
“Không chỉ thế.”
Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu: “Chủ yếu là cho Sở Thu Khánh uống một viên thuốc an thần. Tôi đang muốn cô ta tin rằng sau này tôi sẽ thật sự không còn dính líu gì đến Tử Hàn nữa.”
Cô nhìn Cố Vũ Tùng: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh Hàn bây giờ rất kỳ quái sao? Dù cho anh ấy đã quên tôi, dù trí nhớ anh ấy có hỗn loạn, nhưng kiểu quên và rối loạn này cũng quá mức phi logic.”
Cố Vũ Tùng nhíu mày gật đầu: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên nhận ra được sự kỳ quái này, cho nên tôi mới mời những người bạn
Tống Hân Nghiên không lạc quan như Cố Vũ Tùng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn là một thứ rất kỳ lạ.
Bắt đầu từ lúc bọn họ xuất phát đến trang viên của Tưởng Khải Chính, trong lòng cô vẫn luôn có chút bất an, tới tận khi xảy ra chuyện, cảm giác bất an kia đột nhiên biến mất.
“Chỉ sợ chuyện sẽ không thuận lợi như thế đâu.” Tống Hân Nghiên cau mày nói: “Anh có còn nhớ trước khi Tưởng Tử Hàn chưa tỉnh lại, Sở Thu Khánh đã từng nói gì không?”
Cố Vũ Tùng nghiêm túc nhớ lại.
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt nói: “Cô ta nói rất chắc chắn, rằng Tử Hàn tỉnh lại rồi sẽ đứng về phía cô ta, sẽ giúp cô ta!”
Cố Vũ Tùng cũng sực nhớ ra.
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên với sắc mặt nặng nề: “Chị nghi ngờ cô ta giở trò à?”
“Tôi không biết.” Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Nhưng nếu như không có nguyên nhân, thì cô ta lấy đâu ta tự tin mà nói như thế?”
Cố Vũ Tùng im lặng.
Lời Sở Thu Khánh nói như thể đã được tiên tri vậy, cô ta đã biết trước rằng sau khi anh Hàn tỉnh lại thì kí ức sẽ bị hỗn loạn ư?
Khuôn mặt không còn màu máu của Tống Hân Nghiên lộ ra vẻ mệt mỏi: “Bây giờ tôi càng sợ rằng chúng ta đã hiểu ra quá muộn. Nếu như phán đoán chính xác, vậy rốt cuộc cô ta đã làm gì với Tưởng Tử Hàn? Chuyện đã xảy ra rồi mà chúng ta vẫn còn mơ hồ. Cảm giác mờ mịt không hiểu chút gì thế này mới là đáng sợ nhất.”