CHƯƠNG 1114
“Tống Dương Minh!”
“Vù!”
Áo khoác của Tống Thanh Hoa cũng bị ném ra ngoài như rác: “Hy vọng đây là lần cuối cùng tôi nghe được những lời này. Còn có lần sau thì chắc chắn sẽ không chỉ ném bà ra ngoài đơn giản như vậy đâu!”
Tống Thanh Hoa bối rối đứng lên, lạnh lùng chỉnh trang lại quần áo: “Mấy đứa tụi mày không đồng ý với điều kiện hiện giờ của tao, đợi tới lúc tụi mày nghĩ thông suốt rồi lại tới tìm tao thì mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy đâu.”
“Rầm!”
Tống Dương Minh trả lời bằng cách đóng sầm cửa lại.
Tống Thanh Hoa bị hất bụi vào mũi, tức giận bỏ đi.
Trong phòng, Tống Dương Minh giận sôi sùng sục, cơ thể không tự chủ được mà run lên.
Anh trở lại phòng ăn, cầm lấy chai rượu mà Tống Thanh Hoa mang tới, ‘Ừng ực ừng ực’ uống một hơi hơn nửa chai.
Tống Hân Nghiên vốn định để mặc anh trút ra, nhưng nhìn thấy rượu càng ngày càng ít, cô lập tức hoảng sợ.
Cô vội bước tới giật lấy chai rượu: “Anh, anh không thể uống nữa. Cho dù tửu lượng của anh có tốt thì cũng không thể uống kiểu này.”
Chai rượu bị cô lấy đi.
Tống Dương Minh giận đỏ mặt, hơi thở nặng nề.
Anh ấy bình tĩnh lại, nhìn Tống Hân Nghiên với vẻ mặt đầy áy náy: “Hân Nghiên, anh trai có lỗi với em, không thể giúp em đổi con về. Anh không thể đồng ý với điều kiện của Tống Thanh Hoa được.”
Tống Hân Nghiên là một người mẹ, nhưng cô cũng là một công dân nước Z.
Đúng sai rõ ràng trước mắt,
Hơn nữa, cô cũng không thể đảm bảo những tin tức mà Tống Thanh Hoa đưa ra là thật. Bởi vậy, cô sẽ không để Tống Dương Minh mạo hiểm như thế.
“Anh, chuyện này không trách anh được.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên rất kiên định, cô động viên anh: “Hơn nữa, em đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không ngại đợi thêm một thời gian. Con cái và ba mẹ đều dựa vào duyên. Nếu như em và bọn chúng có duyên, rồi một ngày nào đó bọn em sẽ được đoàn tụ.”
Cô nhìn Tống Dương Minh, chân thành nói: “Anh, Tống Thanh Hoa sẽ không làm hại bọn nhỏ. Hôm nay bà ta dùng bọn trẻ làm lợi thế để uy hiếp chúng ta, điều này chứng tỏ rằng, đối với bà ta, giá trị của đứa trẻ chắc chắn còn lớn hơn chúng ta tưởng tượng. Cho nên anh đừng quá lo lắng, chắc chắn bà ta sẽ không làm tổn thương đứa trẻ. Sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội…”
Cô chưa từng thấy Tống Dương Minh tức giận và đau khổ như vậy.
Anh trai của cô đội trời đạp đất, ngồi nằm đi đứng đều là một người đàn ông vững như tùng.
Anh cương trực, tỉnh táo và vững vàng, anh công tư phân minh, trong lòng có chính nghĩa.
Anh không nên bị loại tiểu nhân như Tống Thanh Hoa uy hiếp!