CHƯƠNG 1124
Tưởng Khải Chính đánh mắt nhìn cô ta, sau đó dời mắt nhìn sang con trai: “Bác sĩ nói con khôi phục rất tốt, ba cũng cảm thấy tình trạng hiện nay của con đã ổn rồi. Nếu không có chuyện gì, sau khi về nước thì tổ chức hôn lễ luôn đi, đúng lúc ba người anh em tốt của con đều có ở đây, về nước rồi nhờ bọn họ giúp lên kế hoạch và hoàn thiện các khâu chuẩn bị luôn.”
Trong sự im lặng trên bàn, Sở Thu Khánh không kiềm được ý cười.
Ba người Cố Vũ Tùng thì vô thức nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Chỉ thấy người trong cuộc như anh đang nhíu chặt mày, nét mặt thờ ơ như thể mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.
Ba người Cố Vũ Tùng âm thầm than thở, chỉ có thể cười gượng đồng ý.
Một bữa cơm, mọi người ai ăn cũng khó tiêu.
Ra khỏi trang viên Maed, nét ôn hòa tạm ứng phó trên mặt Cố Vũ Tùng và những người khác lập tức biến mất.
Cố Vũ Tùng tức giận trừng mắt nhìn cánh cửa trang viên đã đóng lại: “Lão cáo già này định thừa dịp thần trí anh Hàn không tỉnh táo mà ép mua lừa bán, bắt tổ chức đám cưới đây mà. Chờ sau này anh Hàn hồi phục trí nhớ thì ván đã đóng thuyền, gạo cũng nấu thành cơm. Cho dù anh ấy đổi ý muốn ly hôn thì Tống Hân Nghiên cũng không đợi anh ấy nữa…”
Tô Thần Nam nhíu mày: “Đây chỉ là một mặt thôi.”
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo vô thức nhìn về phía anh ta.
Tô Thần Nam lạnh lùng lên tiếng: “Ông ta đang nhắc khéo chúng ta rằng đừng cố giúp anh Hàn hồi phục trí nhớ.”
Lục Minh Hạo tức giận cười mỉa: “Ông ta nghĩ hay thật đấy, chúng ta là anh em của lão Tưởng, không qua lại gì với ông ta hết, tại sao phải giúp ông ta và người phụ
Cố Vũ Tùng đồng ý: “Xem ra, chúng ta phải hành động trước bọn họ.”
“Không vội.” Tô Thần Nam suy nghĩ một lát: “Dù sao nơi này cũng không nằm trong phạm vi thế lực của chúng ta, muốn làm gì cũng không tiện, còn bị người khác giám sát nữa, chờ sau khi về nước rồi bàn tiếp. Hơn nữa, chúng ta cũng chưa hiểu rõ tình hình hiện giờ của anh Hàn, cảm xúc anh ấy chưa ổn định, nếu chúng ta thật sự làm ra điều gì ngược lại ý muốn của anh ấy, nói không chừng sẽ bị phản tác dụng.”
Lửa giận của Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo lập tức tắt ngúm.
Đêm khuya.
Tưởng Tử Hàn vừa mới tắm rửa xong đi ra ngoài, cửa phòng đã bị người khác đẩy vào từ bên ngoài.
Sở Thu Khánh mặc bộ đồ mát mẻ, mặt mũi ngượng ngùng nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, em muốn ngủ chung với anh có được không?”
Giọng nói mềm mại như mang theo lưỡi câu, quyến rũ không ai sánh được.
Tưởng Tử Hàn bình tĩnh đánh giá cô ta từ đầu đến chân, không có xúc động gì, cũng không tỏ ra phản cảm.
Anh lạnh nhạt vén chăn nằm lên giường, cầm điện thoại bắt đầu kiểm tra email.
Không từ chối!
Sở Thu Khánh như nhận được thêm khích lệ, lập tức vặn eo lắc hông đi tới bên giường.
Khi cô ta vừa định tới gần Tưởng Tử Hàn rồi bò lên trên giường thì Tưởng Tử Hàn đột nhiên cau lại đôi mày kiếm, vứt điện thoại đi đẩy cô ta ra, nằm sấp bên giường nôn khan.
Sở Thu Khánh hoang mang, sắc mặt lập tức thay đổi: “Anh sao vậy?”