CHƯƠNG 1131
Anh đột nhiên thấy không nỡ.
Tưởng Tử Hàn ngồi lại ghế.
Sở Thu Khánh nhanh chóng bưng bát mì trở lại phòng bếp, cho người nấu lại một bát khác.
Tưởng Tử Hàn cụp mắt nhìn bát mì sắc hương vị đầy đủ kia, lạnh nhạt nói: “Mùi giấm trong mì nồng quá.”
“Xin lỗi anh, giờ em sẽ nêm lại ngay, đảm bảo anh không ngửi thấy mùi giấm nữa.”
Sở Thu Khánh lại quay lại phòng bếp lần nữa, cho người nấu lại một bát rồi bưng ra.
Tưởng Tử Hàn vẫn lắc đầu: “Anh muốn ăn mì chứ không phải canh gà.”
Sở Thu Khánh: “… Được.”
Lại nấu.
“Không có mùi giấm.”
Sở Thu Khánh cười gượng: “… Để em nêm lại.”
Sau khi nấu đi nấu lại mấy lần, chỉ bưng mì thôi Sở Thu Khánh đã mệt bở hơi tai rồi.
Khi cô ta bỏ viên thuốc cuối cùng trong tay vào bát mì, sắc mặt đã tái xanh cả lên.
Sở Thu Khánh hít sâu một hơi.
Lần này cho dù như thế nào cũng phải để Tưởng Tử Hàn ăn bát mì này!
Cô ta bưng mì ra: “Lần này tuyệt đối không còn vấn đề gì nữa rồi.”
Cô ta nói xong, không đợi Tưởng Tử Hàn nếm thử đã cầm đũa gắp mì lên định đút cho Tưởng Tử Hàn.
“Để tự anh ăn.”
“Tử Hàn.”
Sở Thu Khánh không buông tay.
Cô ta làm nũng: “Người ta nấu đi nấu lại nhiều lần như vậy rồi, đổ đi nữa thì lãng phí lắm, dù sao thì anh
Tưởng Tử Hàn không nói gì, cũng không há miệng.
“Em biết tay nghề nấu nướng của em bình thường, nhưng trước đây anh chưa bao giờ chê cả.”
Hai mắt Sở Thu Khánh đỏ hoe, nhưng lại không rơi nước mắt, mất mát nói: “Thực ra không phải em nấu không ngon bằng trước đây, mà là sau khi anh bị bệnh thì thay đổi khẩu vị…”
Tưởng Tử Hàn nhìn anh mắt đỏ bừng nhưng lại quật cường của cô ta, trái tim như thể bị đâm vào.
Người phụ nữ bé nhỏ trong trí nhớ kia cũng luôn như vậy, rõ ràng là phải chịu uất ức nhưng lại quật cường không chịu thua…
Người phụ nữ đó… vì sao khuôn mặt của cô ấy lại mơ hồ như vậy.
Trái tim Tưởng Tử Hàn đau đớn như bị kim đâm.
Sở Thu Khánh bị dọa cho giật nảy mình: “Xin lỗi, em không nên nói những điều này với anh. Nhưng em đã nấu nhiều lần như vậy rồi, đến chính em cũng chẳng ăn lấy một miếng, chỉ để anh hài lòng…”
“Xin lỗi.” Cơn đau qua đi, Tưởng Tử Hàn khàn giọng nói xin lỗi, thỏa hiệp nhận lấy bát: “Anh ăn.”
Ăn được hai miếng.
Mùi vị rất ngon, nhưng hoàn toàn khác với trí nhớ.