Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 1136


trước sau

CHƯƠNG 1136

“Đợt điều trị đầu tiên sắp kết thúc rồi, chị không được đi thăm bà ấy trong giai đoạn đầu của đợt điều trị thứ hai nữa. Chị muốn ở bên bà ấy thì phải tranh thủ đi. Xem thời gian kiểu này thì chắc Tết năm nay chị không về được đâu, nhưng có thể nhân thời gian đợt điều trị thứ hai vừa mới bắt đầu để về nước đón tết nguyên tiêu.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không sao, cho dù về được thì tôi cũng không nỡ để mẹ tôi ở lại đây một mình.”

Cô khựng lại một thoáng rồi hỏi: “Mọi người sắp đi rồi à?”

“Ừm.” Cố Vũ Tùng đáp.

Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi cầm ly rượu đứng dậy nói với ba người: “Sau khi về nước thì nhờ ba người các cậu chăm sóc Tưởng Tử Hàn nhé. Anh ấy vẫn đang bị bệnh, tới lúc đó mong các cậu quan tâm anh ấy nhiều hơn…”

Cô như một vị phụ huynh không yên tâm về đứa con của mình, dặn dò cẩn thận.

Bầu không khí trên bàn ăn chợt trở nên ngượng nghịu.

Mấy người Cố Vũ Tùng đều từng không thích đôi Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn này.

Nhưng lúc này, tự dưng trong lòng ba người có hơi buồn bã.

Sau khi sóng gió qua đi, không ngờ kết quả lại như thế này.

Tống Hân Nghiên bị tổn thương hàng trăm lần vẫn còn kiên trì, Tưởng Tử Hàn thì lại quên mất.

Tống Hân Nghiên hơi buồn bã mỉm cười: “Anh ấy làm phiền các cậu nhé, cảm ơn. Tôi cạn ly trước.”

Cô ngẩng đầu,

một hơi uống cạn.

Mấy người Cố Vũ Tùng vội vàng cầm ly lên, đang định uống cùng thì cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt quay đầu lại.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì đều sững sờ.

Đôi mắt Tưởng Tử Hàn đỏ bừng, bước vào với vẻ cáu kỉnh và phẫn nộ, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tống Hân Nghiên.

Bàn tay cầm ly rượu của Tống Hân Nghiên siết chặt lại, nhìn anh hai giây rồi cố tỏ ra thong dong thu lại tầm mắt.

Cô đặt ly rượu xuống: “Tôi đã nói xong lời muốn nói rồi, không làm phiền mọi người dùng bữa nữa, tạm biệt.”

Cô gật đầu ra hiệu với mấy người Cố Vũ Tùng rồi vòng ra khỏi vị trí định rời đi.

“Tống Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn gọi cô lại, giọng nói rất lạnh lùng, mang theo vẻ chế giễu: “Cô vất vả nhờ cậy người khác như vậy, sao không nói trước mặt tôi đi?”

Tống Hân Nghiên mím bờ môi tái nhợt, không nói gì, trái tim đau đến tê dại.

Ban nãy anh đã nghe thấy lời cô nói rồi.

Nhưng lời đáp lại của anh lại khiến cô buồn tới như vậy.

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Sao không nói gì?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện