CHƯƠNG 1142
Ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, nước mắt của cô lập tức trào ra từ trong hốc mắt.
Cô cắn chặt cánh môi, mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tại sao giữa cô và Tưởng Tử Hàn lại đi từng bước đến ngày hôm nay vậy chứ?
Mà anh… khi nào mới có thể hồi phục lại đây?
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi.
Cô sợ nếu như còn tiếp tục náo loạn như vậy nữa thì cô sẽ không nhịn lòng được mà mới từ bỏ…
Tống Hân Nghiên đi tới cổng lớn khách sạn, Tống Dương Minh đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy anh trai của mình đứng trong gió tuyết, bước chân của cô chợt khựng lại.
“Em không sao chứ?”
Tống Dương Minh tiến lên, nhẹ giọng quan tâm hỏi.
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Trước khi anh ấy đến gần, cô đã thu lại hết cảm xúc: “Anh, mấy người cậu Cố đã đi rồi à?”
“Vẫn chưa.” Tống Dương Minh hỏi: “Em muốn làm cái gì?”
Đáy mắt Tống Hân Nghiên nhoáng hiện nét sắc lạnh, anh ấy hỏi một đằng cô trả lời một nẻo: “Con người em nhỏ mọn lắm. Khi có khả năng thì có thù sẽ tất báo ngay lập tức. Còn khi không đủ khả năng thì em sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ báo thù. Nhưng nếu có người động đến đồ của em…”
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, nở nụ cười mang theo vẻ tàn nhẫn, làm cho lúm đồng tiền trên má cũng có vẻ tà mị hơn: “Động tay thì chặt tay, động chân thì chém chân!”
Nhìn biểu cảm hung ác nham hiểm của Tống Hân Nghiên, Tống Dương Minh
Hai anh em quay trở lại phòng ăn.
Nhìn hai anh em họ quay lại, ba người Cố Vũ Tùng vô cùng kinh ngạc.
Ba người quét mắt nhìn ra phía sau bọn họ, không thấy bóng dáng Tưởng Tử Hàn đâu.
Cố Vũ Tùng cẩn thận hỏi: “Anh Hàn của tôi không về cùng à?”
Tống Hân Nghiên chế giễu nhếch môi dưới: “Có khi mấy ngày nữa anh ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu đâu.”
Dù sao thì với gương mặt đó lúc này, quả thật không tiện gặp ai.
Cố Vũ Tùng: “…”
Cho nên, rốt cuộc trong lúc bọn họ xuống lầu thì đã làm gì vậy?
Không biết tại sao lại thấy hơi lo lắng.
Tống Hân Nghiên không để ý tới ánh mắt tò mò của ba người bọn họ, hỏi thẳng Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, tôi hỏi cậu một chuyện, bây giờ Sở Thu Khánh đang ở đâu?”
Từ sau sự kiện tai nạn xe kia, Cố Vũ Tùng đã lập tức sắp xếp người luôn âm thầm trông chừng Sở Thu Khánh và Tưởng Khải Chính thật chặt.
Tống Hân Nghiên hỏi, anh ta cũng không nghĩ nhiều: “Ở trang viên Maed. Lúc chiều người của tôi có báo cáo rằng cô ta đã đuổi hết tất cả những người giúp việc đi, cũng không biết muốn làm cái gì nữa…”