CHƯƠNG 1155
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
Ellis nói: “Một tuần sau cháu còn có thể tới thăm bà ấy lần cuối cùng. Lần gặp mặt tiếp theo đó, cháu tạm thời không cần tới đâu, đợt trị liệu của bọn chú phải tiến vào liệu trình thứ hai và thứ ba quan trọng nhất rồi.”
Tống Hân Nghiên nghĩ tới vừa rồi mẹ mình rất vui lại đột nhiên cảm thấy có phần không nỡ.
Cô cố kìm nén cảm giác buồn bã trong lòng rồi hỏi: “Giáo sư Ellis, hai giai đoạn trị liệu này mất bao lâu vậy?”
“Chú cũng không rõ.” Ellis lắc đầu nói: “Nếu nhanh thì ba bốn tháng còn nếu chậm thì là chờ đợi vô thời hạn. Bản thân cháu cũng cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, hơn nữa chúng ta còn cần phải giữ liên lạc bất kỳ lúc nào trong thời gian điều trị.”
“Dạ được!”
Sau khi chia tay Ellis xong, trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang trăm mối.
Nhìn những câu đối đỏ và các bài viết đếm ngược chờ pháo hoa trên vòng bạn bè, cô cũng đăng bức ảnh chụp chung của mình và mẹ lên.
Tống Hân Nghiên còn đang suy nghĩ nên viết gì thì điện thoại đã không cánh mà bay.
Là Tống Dương Minh.
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tống Dương Minh cưng chiều xoa đầu cô: “Em đừng đăng lên. Tình trạng của dì chỉ mới vừa có chuyển biến tốt, hơn nữa có không ít người trong bóng tối vẫn chú ý tới động thái của bọn em. Nếu em để lộ, lỡ như bị người có ý xấu thấy được thì bức ảnh đó có khả năng sẽ bị bọn họ lợi dụng mất.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, trong lòng càng nghĩ càng thấy sợ.
Cô suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, lấy điện thoại về rồi xóa bức ảnh đó đi, khoá màn hình rồi cất vào trong túi.
Hai người đi ra khỏi bệnh viện.
Tống Hân
Hai hàng lông mày rậm của Tống Dương Minh nhíu chặt lại, nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Cũng không phải là không thể. Chẳng qua em làm vậy thì hơi nguy hiểm, việc này giống với khi em đăng ảnh em và dì lên vòng bạn bè vậy, đều có khả năng sẽ trở thành vũ khí sắc bén mà người khác lợi dụng để đối phó ngược lại em.”
Tống Hân Nghiên trầm ngâm gật đầu: “Vậy để em cân nhắc. Chờ tới lúc về nước, đầu tiên là gặp lại… mẹ của anh, xem có thể lấy được chút tin tức hữu dụng nào không, sau đó lại quyết định tiếp.”
“Được.” Tống Dương Minh dịu dàng nói: “Bất kể em làm gì thì anh cũng đều ủng hộ em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải chắc rằng mình an toàn.”
Trong giọng nói của anh tràn ngập vẻ cưng chiều cùng bất đắc dĩ.
Trong lòng Tống Hân Nghiên ấm áp vô cùng.
Cô cười với Tống Dương Minh, tràn ngập tự tin: “Anh yên tâm đi, bây giờ em không còn một mình nữa, em sẽ không liều lĩnh nữa đâu!”
Bất kể thế nào thì cô cũng sẽ cố gắng sống sót, không những vậy mà còn phải sống thật tốt!