CHƯƠNG 1162
Tống Hân Nghiên cầm lấy chai rượu, rót một ly rồi buồn bực uống một hơi.
Rượu trong ly đã cạn, cô cũng đỏ mắt, cảm giác mất mát dường như muốn tràn ra khỏi cơ thể.
Thấy cô uống rượu kiểu này, Khương Thu Mộc vội giật chai rượu về, tự rót cho mình một ly rồi cụng ly với Tống Hân Nghiên.
“Cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân đâu đâu cũng có. Thế giới rộng lớn như vậy, ngoài tên khốn Tưởng Từ Hàn kia ra thì đàn ông ưu tú còn đầy ra đấy, cậu cứ thoải mái chọn. Đừng đau khổ vì anh ta, không đáng đâu!”
Tống Hân Nghiên cười khổ lắc đầu: “Tớ không đau khổ vì anh ấy.”
Người đàn ông đó, bọn họ có thể đến được với nhau là may mắn của cô, nhưng nếu không thể ở bên nhau thì đúng là bọn họ có duyên không phận.
Cô không uống cạn một hơi giống như vừa rồi nữa mà chậm rãi nhâm nhi ly rượu: “Con của tớ, chắc là bọn chúng cũng lớn bằng Tưởng Minh Trúc rồi. Năm mới, cả thế giới đều đoàn tụ với gia đình, chỉ có mẹ con tớ mỗi người một nơi… Cũng không biết gia đình hiện giờ của bọn chúng có phong tục ăn tết như vậy không…”
Khương Thu Mộc nghe mà đau lòng.
Cô ấy tiến lại gần hơn một chút, cụng ly với Tống Hân Nghiên: “Đó không phải là lỗi của cậu, là Tống Thanh Hoa…”
Còn chưa kịp mắng thì ly trong tay cô và Tống Hân Nghiên đã bị một đôi bàn tay to lớn lấy đi.
“Ăn Tết thì đừng nhắc tới những chuyện không vui đó. Cơm chín rồi, qua ăn cơm thôi.”
Vừa nhìn thấy crush, trái
“… Vâng.” Cô ấy nhỏ giọng đáp.
Nếu nghe kỹ còn có thể nghe được sự ngượng ngùng trong đó.
Cơm do crush nấu!
Nghĩ thôi đã thấy hào hứng rồi, cô ấy kéo Tống Hân Nghiên đi vào phòng ăn: “Anh Dương Minh nói đúng đấy, chúng ta không nên nghĩ tới những chuyện không vui kia mãi, phải nghĩ đến những điều tốt đẹp. Bây giờ bệnh tình của dì đã có tiến triển rất lớn, đợi dì khỏe lại, mọi thứ đều sẽ vào nề nếp. Hôm nay chúng ta đừng nghĩ ngợi gì cả, vui vẻ ăn một bữa cơm, sau đó ra ngoài chơi thôi.”
“Bùm!”
Pháo hoa bên ngoài nổ tung, trên bầu trời bừng lên ánh sáng rực rỡ.
Ba người trong nhà đều quay đầu nhìn ra ngoài.
Khương Thu Mộc ngạc nhiên: “Nước M này cũng tổ chức đón tết à?”
“Không phải bọn họ.” Tống Dương Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc chắn là người nước Z bắn đấy.”
Khương Thu Mộc hào hứng đề nghị: “Chúng ta ra ngoài xem pháo hoa đi, lát nữa về ăn sau nhé?”
Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên vẫn còn hơi sa sút, gật đầu.
Ba người đi ra ngoài.
Pháo hoa được bắn ngay trước cửa nhà bọn họ.
Từng chùm pháo hoa bắn lên không trung, sau đó lại nổ tung.
Ánh sáng đủ màu sắc xen lẫn với những bông tuyết trắng sáng, rực rỡ lóa mắt, đẹp đến không thực.