CHƯƠNG 1176
“Vâng.”
…
Ngày hôm sau, sân bay Hải Thành.
Cách thời gian lên máy bay vẫn còn sớm.
Khương Thu Mộc bỏ Tống Hân Nghiên lại chạy đi mua cà phê.
Cô ấy vừa đi.
“Hân Nghiên.”
Một giọng nói kinh ngạc vui mừng chợt vang lên đằng sau Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên quay đầu lại liền sững sờ.
Không ngờ lại là Hoắc Tấn Trung.
Anh ta vui mừng rảo bước đi về phía Tống Hân Nghiên: “Đúng thật là em à.”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt gật đầu: “Ừm, là tôi. Đã lâu không gặp.”
“Tấn Trung, cô gái này là bạn của anh à?”
Cô gái đi theo bên cạnh Hoắc Tấn Trung hỏi.
Cô gái trông xinh đẹp ngọt ngào, dựa vào Hoắc Tấn Trung như chim non nép vào người.
Lúc này đang tò mò chớp đôi mắt to vô tội, dò xét đánh giá Tống Hân Nghiên.
Trên mặt Hoắc Tấn Trung thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng lại không tránh né.
“Hân Nghiên, đây là bạn gái anh, Diêu Hân. Diêu Hân, đây là Tống Hân Nghiên, là… em gái lớn lên từ nhỏ cùng với anh.”
Diêu Hân vui vẻ vươn tay ra với Tống Hân Nghiên: “Chào cô, tôi là Diêu Hân.”
Tống Hân Nghiên vươn tay ra bắt tay với cô ta: “Chào cô.”
Lúc hai người nói chuyện, Hoắc Tấn Trung nhìn thấy vé máy
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô phản ứng lại, mới nhớ ra bây giờ Hoắc Tấn Trung cũng phát triển ở thủ đô.
Cô gật đầu: “Đúng là trùng hợp thật.”
Ánh mắt Hoắc Tấn Trung dừng trên khuôn mặt Tống Hân Nghiên, nói đầy cảm thán: “Cùng ở thủ đô lâu như vậy rồi mà chúng ta chỉ từng gặp một lần, nhưng lại thấy em trên hot search không ít lần. Hân Nghiên, em… sống có tốt không?”
Anh ta hơi ngập ngừng hỏi.
Dù sao thì anh ta cũng không mang lại cho cô kỷ niệm tốt đẹp gì.
Tống Hân Nghiên cười nhàn nhạt: “Rất tốt.”
Chỉ là hai chữ đơn giản, như thể kết thúc cuộc nói chuyện vậy, khiến Hoắc Tấn Trung bỗng chốc không biết nên tiếp lời như thế nào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng nghịu, cảm giác xấu hổ tự dưng xuất hiện giữa hai người.