CHƯƠNG 1179
Tưởng Tử Hàn!
Tống Hân Nghiên ngây người.
Khi thấy anh sắp đến gần, cô vội vàng lùi sang bên cạnh hành lang, chủ động tránh ra.
Thấy vậy, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn càng thêm giá rét.
Anh vô thức siết chặt tay, lạnh lùng gọi: “Chúc Minh Đức!”
Chúc Minh Đức bị gọi tên cũng nhìn thấy Tống Hân Nghiên.
Anh ta run lên, nhanh chóng trả lời: “Có!”
“Tôi không muốn nhìn thấy cô ta ở bất cứ đâu trong thủ đô! Mau đuổi người phụ nữ đó ra khỏi thủ đô đi!”
Chúc Minh Đức: “…”
Không nhận được câu trả lời, Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nghiêng đầu, tầm mắt chiếu thẳng qua như kiếm.
Chúc Minh Đức lập tức run rẩy, cắn răng đáp: “Rõ!”
Tưởng Tử Hàn khịt mũi, sải chân dẫn người rời đi.
Chúc Minh Đức nhìn về hướng Tống Hân Nghiên biến mất, trong lòng kêu khổ không thôi.
Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, mở khung chat Zalo của Cố Vũ Tùng để cầu cứu.
Tống Hân Nghiên đợi cho đến khi anh đi rồi thì mới bước ra.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, hốc mũi đột nhiên chua xót.
Anh gầy hơn trước, bộ vest phong phanh mặc lên người anh trông có vẻ rộng thùng thình.
Tống Hân Nghiên cực kì đau lòng, nhưng bây giờ cô không thể đến gần anh, chỉ cảm thấy
Cô dời mắt, sau đó nhắn tin cho Chúc Minh Đức.
“Nhắc sếp anh mặc nhiều hơn nhé, trời lạnh.”
Ở cuối hành lang là thang máy.
Lúc Tống Hân Nghiên gửi tin nhắn, thang máy vừa khéo tới nơi, Tưởng Tử Hàn bước vào trước rồi xoay người lại.
Sau đó Tống Hân Nghiên cất điện thoại ngẩng đầu lên, hai người bất ngờ bốn mắt nhìn nhau từ xa.
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo, trong mắt có sương gió thổi mạnh, vẻ ghét bỏ và khinh bỉ không hề che giấu.
Tống Hân Nghiên sững sờ tại chỗ.
Cô biết đây không phải tính cách thật sự của anh, nhưng cô lại không cầm được cảm thấy đau lòng, khó chịu và tức giận.
Cô lo lắng cho anh như thế mà anh lại ghét bỏ cô.
Cô đã tạo nghiệp gì thế này, tự dưng lại rước tai vạ cho mình.
Lẽ ra cô không nên gửi tin nhắn vừa rồi!
Nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên phẫn nộ mở khoá lần nữa, gửi thêm một tin nhắn khác: “Tôi thu hồi tin nhắn trên, loại người này có chết cóng cũng đáng đời!”