CHƯƠNG 117
Chậc!
Quả nhiên có người quen rất dễ làm việc, lại còn đi cửa sau nữa đấy!
Tống Hân Nghiên vui sướng cất danh thiếp đi: “Cám ơn anh nha, anh yêu giỏi nhất.”
Sau khi quăng một nụ hôn gió, cô xoay người đi tới trước tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ ra rồi định đi tắm.
“Đợi chút đã.”
“Còn chuyện gì sao?” Tống Hân Nghiên dừng lại quay đầu hỏi.
Một cái chăn bay thẳng vào mặt cô.
Cô luống cuống tay chân vội vàng đón lấy: “Anh làm gì vậy?”
“Đã xử lý xong nước bị dột ở phòng sách, cô có thể dọn về rồi.”
Dứt lời, một cái gối lại bay đến.
Tống Hân Nghiên vội vàng vươn tay bắt lấy: “Dọn thì dọn, không nói tử tế được à… Ối!”
Cô còn chưa dứt lời thì đã bị người nào đó đẩy ra khỏi phòng.
“Rầm!”
Cửa phòng ở trước mặt khép lại.
Tống Hân Nghiên: “…”
Cô thở hồng hộc khịt mũi với cánh cửa: “Cái đồ lật lọng, cặn bã, khốn kiếp! Cái đồ lạnh lùng vô tình! Hừ!”
Hoắc Thị.
Bầu không khí ở đại hội cổ đông rất nặng nề.
“… Công ty chúng ta vừa bị khởi tố do căn chung cư mà chúng ta nhận thầu bị rỉ nước, bên phía khách sạn vốn đã bàn bạc xong để Cố Thị hợp tác đầu tư, vậy mà lại vì cậu Hoắc đột ngột đắc tội với cậu Cố nên đã biến thành cưỡng chế thu mua, gây nên ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng đối với công ty. Giá cổ
“Chủ tịch Hoắc, chuyện này, có phải ông nên cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng hay không?”
Sắc mặt Hoắc Tấn Trung trắng bệch: “Ba…”
“Câm miệng ngay! Cái thằng vô dụng này!”
Hoắc Công Hữu tức giận đập bút và nói: “Chuyện thành không có chuyện bại có thừa, mày nhìn chuyện tốt do mày làm đi!”
“Trước đó con cũng không biết…”
“Tao không muốn nghe mày giải thích!” Hoắc Công Hữu ngắt lời Hoắc Tấn Trung: “Ai cũng đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Từ hôm nay trở đi, cách chức phó tổng giám đốc Hoắc Thị của mày. Bây giờ mày cút ngay đi!”
Mặc dù Hoắc Tấn Trung không cam lòng nhưng dù sao cũng do mình sai trước, chỉ đành buồn bực rời đi.
Hội nghị cổ đông kết thúc, Hoắc Tấn Trung đến tìm Hoắc Công Hữu.
“Ba, con đã tự kiểm điểm chuyện Cố Thị rồi, xin ba cho con thêm một cơ hội nữa đi, con nhất định có thể chuộc lỗi.”
Hoắc Công Hữu nhìn con trai, tức giận không có chỗ trút: “Chuộc lỗi? Mày chuộc lỗi thể nào? Đi tìm vị hôn thê nhà họ Tống kia à?”