CHƯƠNG 1186
Tô Thần Nam dọn dẹp những tài liệu rơi lả tả trên bàn lại rồi ném vào thùng rác, hờ hững nói: “Thật ra anh yêu Sở Thu Khánh hay yêu Tống Hân Nghiên đều không ảnh hưởng đến anh em bọn tôi. Suy cho cùng, người ở chung một nhà với cô ta cả đời cũng không phải chúng tôi. Tử Hàn, nếu người mà anh yêu thật lòng chính là Sở Thu Khánh…”
Anh ta ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Tôi ủng hộ anh.”
Chỉ có điều, Tống Hân Nghiên sẽ rất đáng thương.
Tưởng Tử Hàn bỗng dưng lại thấy tức giận: “Các cậu đang lấy lui làm tiến?”
Anh tức đến mức bật cười: “Đường đường là cậu ấm của tứ đại tài phiệt ở thủ đô mà lại bị một người phụ nữ uy hiếp hết cả đám! Các cậu đúng là anh em tốt của tôi đấy!”
Anh căm tức nhìn ba người Cố Vũ Tùng, lên tiếng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, tốt nhất đừng xảy ra lần thứ hai! Các cậu không đuổi được Tống Hân Nghiên thì tôi tự đuổi!”
Anh tức giận đứng dậy, đóng sầm cửa rời đi.
Chúc Minh Đức vẫn đứng nép bên cạnh cửa không dám lên tiếng, vội vàng gật đầu với ba người bên trong rồi túa mồ hôi lạnh đi theo.
“Đệch!”
Cố Vũ Tùng đạp thùng rác bên cạnh một cú.
Những trang giấy được anh em họ chuẩn bị tỉ mỉ mấy hôm đều bay tán loạn khắp cả phòng.
“Anh ấy bị mất trí nhớ con khỉ gì? Má nó, đầu bị cửa kẹp thì có! Có thể mất trí nhớ thành thế này sao? Đậu! Đã mất trí đến mức này rồi thì sao anh ấy không quên cả mình luôn đi!”
Thùng rác bị đá đổ, Tô Thần Nam cũng không quan tâm nữa, anh ta thở dài dựa vào sô pha, trầm ngâm nói: “Anh ấy là bệnh nhân, cũng là người đáng thương nhất. Hiện giờ anh ấy tàn nhẫn và ghét Tống
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo im lặng.
Lục Minh Hạo hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Mặc kệ à?”
“Không, vẫn phải quản thôi.” Tô Thần Nam nói: “Ngoài mặt chúng ta đồng ý với anh ấy, giúp anh ấy. Nhưng sau lưng thì chuyện gì nên làm vẫn cứ làm. Cần phải khuyên nhủ, an ủi Tống Hân Nghiên nhiều hơn mới được.”
“Bà nhà nó! Toàn chuyện quái gì thế này!”
Cố Vũ Tùng vuốt mặt.
Tống Hân Nghiên là bạn thân của Khương Thu Mộc.
Nếu anh ta thật sự giúp anh Hàn làm gì đó với Tống Hân Nghiên, dù chỉ giả vờ thôi nhưng cũng đủ khiến Khương Thu Mộc hận anh ta rồi…
Cố Vũ Tùng nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy lạ à? Anh Hàn lại mất trí nhớ về Tống Hân Nghiên. Chỉ cần chuyện liên quan đến cô ấy, anh ấy không quên thì cũng nhớ nhầm, điều bình thường cuối cùng còn sót lại chỉ toàn là căm hận và chán ghét. Cho dù tôi không học khoa thần kinh nhưng nghiên cứu y học nhiều năm như thế, tuy chưa từng gặp nhưng cũng được nghe về đủ loại bệnh kỳ quái. Còn căn bệnh của anh ấy thì tôi mới nghe lần đầu. Không có bất kỳ căn cứ nào cả, khiến người ta bất lực bó tay vô cùng.”
Lục Minh Hạo xòe hai tay ra: “Đừng hỏi tôi! Dù có hỏi tôi thì tôi cũng chỉ cảm thấy do lúc trước quan tâm quá mức, nên sau khi đầu óc bị tổn thương sẽ khiến bản thân làm tổn thương người mình quan tâm nhất.”