Cố Vũ Tùng gật đầu: “Ừ ừ đúng, cái này được đấy.
Không phải anh đang chuẩn bị đám cưới sao? Cũng đừng che giấu làm gì, áo cưới với nhẫn kim vương gì đấy cứ chuẩn bị kỹ càng đi, vừa cầu tha thứ vừa cầu hôn luôn.”
Tưởng Tử Hàn cụp mắt suy tư hai giây, vươn tay với ba người: “Đưa điện thoại tôi mượn.”
Tô Thần Nam nhặt chiếc di động vừa bị Tưởng Tử Hàn ném tới sô pha lên, mở khóa đưa tới.
Tưởng Tử Hàn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Đưa nhẫn kim cương tôi đặt lúc trước tới Mịch Viên.”
Lục Minh Hạo lặng lẽ huých Tô Thần Nam, thổn thức không thôi: “Lần này lão Tưởng đắm mình thật rồi đấy nhỉ?”
Lại còn chuẩn bị xong nhẫn kim cương từ lâu rồi?
Tô Thần Nam trầm giọng ‘ừ’ một tiếng.
Vấn đề đã được giải quyết, Cố Vũ Tùng nịnh nọt: “Một mũi tên trúng hai đích, đến lúc ấy chắc chắn chị dâu sẽ cảm động đến phát khóc luôn ấy.”
Lục Minh Hạo đáp một tay lên vai Cố Vũ Tùng chế nhạo: “Cậu vẫn nên nghĩ xem nên tặng quà gì để dệt hoa trên gấm đi.
Không làm chị dâu vui vẻ được thì anh Hạo đây sẽ xử cậu!”
…
Tống Hân Nghiên lại quay về công ty ở.
Một đêm không ngủ, hôm sau vẻ mặt cô mỏi mệt vô cùng.
Cô nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc giữa mình và Tưởng Tử Hàn đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Tại sao luôn có tiểu nhân châm ngòi ly gián như thế.
Cô cũng biết Tưởng Tử Hàn nổi giận cũng là vì quan tâm tới mình.
Nhưng lòng tin giữa hai người thật sự quá yếu ớt.
Trời ạ! Chẳng làm gì cũng bị người hãm hại, chẳng lẽ cô và Tưởng Tử Hàn ở bên nhau là trời đất khó dung hay sao!
Một người không có tình thân lại không có tình yêu thì công việc chính là điểm tựa duy nhất.
Tất bật có thể khiến cô tạm thời quên mất đau khổ.
Nhưng tới giờ nghỉ trưa, cảm giác trái tim trống rỗng lại quay trở lại.
Cuối cùng cũng không thể ngồi ở văn phòng thêm nữa, cô dứt khoát thu dọn rồi tới bệnh viện.
Thấy dáng vẻ cô tiều tụy như thế, Khương Thu Mộc giật thót: “Sao mắt cậu sưng khiếp thế kia?”
Cô ấy ngồi phắt dậy, ngồi trên giường bệnh tức giận bừng bừng: “Không phải Tưởng Tử Hàn đánh cậu đấy chứ?”
Tống Hân Nghiên ấn cô ấy ngược về giường bệnh: “Không phải.”
Cô uể oải bất lực kéo một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống: “Đầu Gỗ, tự nhiên tớ cảm thấy hơi hối hận.
Cậu nói xem, nếu lúc trước tớ không chủ động đi thả thính Tưởng Tử Hàn, có phải sẽ chẳng xảy ra những chuyện sau này nữa không?”
Khương Thu Mộc cuống muốn chết: “Đừng có lèm bèm mấy câu ngớ ngẩn này với tớ.
Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tưởng Tử Hàn bảo tớ cút đi.”
Rõ ràng Tống Hân Nghiên đang cười, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu sự thất bại và bất lực vô cùng.
Không giống như vẻ phẫn nộ và bất lực khi bị ba mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, lần này cảm giác tủi thân lớn hơn rất nhiều.
Bởi vì động lòng sinh tình, bị người mình để ý hung hăng đâm bị thương nên tủi thân.
“Anh ấy không tin tớ, thậm chí còn không cho tớ cơ hội giải thích đã định tội cho tớ luôn rồi.
Đầu Gỗ, giờ tớ đang rối lắm.
Ban đầu tớ còn định nhất quyết quấn chặt lấy, bằng mọi giá phải cứu vãn phần tình cảm này.
Nhưng giờ… tớ thật sự không biết nên làm sao cho phải nữa…”
“Ngoan, đừng buồn.”
Khương Thu Mộc đau lòng chết đi được, vội vàng nghiêng người tới ôm Tống Hân Nghiên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Không cần gã đàn ông thối tha nào cả.
Cậu còn có tớ cơ mà.
Làm gì có ai rời khỏi ai mà không sống được? Sau này chị đây nuôi cưng!”
Bao nhiêu tủi thân chua xót của Tống Hân Nghiên thoáng cái không cách nào lan tràn nổi nữa.
Gương mặt nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn của cô bạn tốt rất phá hoại bầu không khí.
Cô trợn tròn mắt, cố ép cho nước mắt không rơi xuống, cười nói: “Cậu vừa phải thôi, làm như đang quyến rũ con gái đàng hoàng ngoại tình không bằng.”
“Ơ này, có kiểu bôi nhọ bạn thân mình như cậu à? Cậu là con gái đàng hoàng, còn tớ là em trai tơ mà cậu ngoại tình? Mà tính ra tớ cũng muốn lắm, nhưng phải có “chức năng” kia thì mới được cơ.”
Vài câu đùa giỡn đã đủ cho Tống Hân Nghiên dần hòa hoãn khỏi đau thương.
Khương Thu Mộc thở dài: “Nghiên này, nói thật nhé.
Nếu Tưởng Tử Hàn không phải người dành cho cậu thì buông tay sớm cũng tốt.
Ngoại trừ cái mặt ra thì anh ta được cái nết gì đâu.
Điểm quan trọng nhất là còn mắt mù nữa.
Đá anh ta đi, chúng ta tìm người tốt hơn!”
Tống Hân Nghiên trầm mặc.
Khương Thu Mộc lập tức đau đầu, nhìn là biết không buông tay nổi mà.
“Rồi rồi, đừng buồn nữa.
Trốn một bên đau khổ thế này, ngoại trừ tớ thấy mà xót ra thì cũng có ai biết đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Tưởng Tử Hàn ngàn không tốt vạn không ổn, anh ta ghen cũng chứng tỏ một sự thật, là anh ta rất yêu cậu, rất để ý cậu.
Nếu không