Lệ Anh Vũ thành thật lắc đầu: “Chưa từng.”
Khóe môi Dạ Vũ Đình khẽ nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Những người ngang bướng, cậu cứu cô ấy, nói không chừng cô ấy sẽ quay lại tát cậu một cái.
Muốn thu phục cô ấy thì phải dồn vào chỗ chết, đến khi cô ấy không còn sự bướng bỉnh nữa, nhìn thấy cậu là sợ.
Thói quen sợ sệt sẽ sinh ra sự ỷ lại và thuần phục theo bản năng.”
Anh ta liếc nhìn Lệ Anh Vũ, đắc ý nói: “Vận may của tôi lúc nào cũng rất tốt.
Lúc đang lo không biết nên ra tay như thế nào, cô ấy lại tự cho tôi cơ hội đến cửa.
Anh Vũ, nhớ kỹ, bây giờ còn chưa đủ thê thảm đâu!”
Trong lòng Lệ Anh Vũ rùng mình, tự cảm thấy mình may mắn.
May mà bọn họ không phải kẻ thù!
Dạ Vũ Đình thật đáng sợ!
Cũng quá tàn nhẫn!
Nếu như mình gặp cảnh ngộ này, nhất định sẽ không phải là đối thủ của anh ta!
Dạ Vũ Đình uống một hớp cạn ly rượu, hờ hững dặn dò: “Đi đi, làm cô ấy thảm hại hơn nữa!”
“… Được.”
Lệ Anh Vũ đứng lên, quay người đi ra ngoài.
….
Công ty trách nhiệm hữu hạn mỹ phẩm Nghiên Mị.
Cuối cùng cũng tan sở.
Khương Thu Mộc cùng Tống Hân Nghiên chịu đựng cả ngày ở công ty.
Vừa đến giờ tan sở, cô ấy lập tức lôi Tống Hân Nghiên khỏi bàn làm việc: “Tan sở rồi, đi mau, đi ăn cơm thôi.”
“Bây giờ còn sớm, tớ muốn sửa lại kế hoạch mới trong tay.
Dư luận bên ngoài đang áp đảo, đáp trả thế nào cũng vô ích.
Chỉ có thể dùng độ hot của sản phẩm mới để nói chuyện thôi.”
“Lại gì nữa đây!”
Khương Thu Mộc bất mãn nói: “Cho dù cậu có liều mạng đi nữa cũng không thể biến thời gian bảy ngày thành bảy mươi ngày.
Thời gian eo hẹp, nếu cậu giày vò sức khỏe của mình đến suy sụp vào lúc này thì Nghiên Mị mới thật sự xong đời.
Có muốn tăng ca thì cũng phải ăn cơm trước đã!”
“Được rồi.” Tống Hân Nghiên thỏa hiệp: “Chờ một lát, tớ cho cậu thử cái này trước.”
Cô lấy ra một thỏi son không có bất kỳ logo hay bao bì gì: “Thoa thử xem, một mẫu son đỏ mà tớ mới sáng tạo ra.
Cậu thử đi.”
Khương Thu Mộc nhận rồi lấy gương trang điểm ra, bôi lên không chút do dự.
Son môi rất ẩm mịn, màu sắc trông vô cùng tươi đẹp, nhưng sau khi thoa lên cũng rất mềm mượt, rất tôn da.
Đôi mắt Khương Thu Mộc sáng lên: “Bộ sưu tập mới à? Đẹp quá thể đáng, yêu luôn rồi.”
Tống Hân Nghiên cười, trái tim cũng hạ xuống không ít: “Ừ, tớ muốn lên kế hoạch cho sản phẩm càng sớm càng tốt.
Lần này có thể chuyển mình hay không, đều phụ thuộc cả vào nó.
Tớ tin rằng thành ý của chúng ta có thể cứu được niềm tin của người tiêu dùng và những fan hâm mộ cũ.”
“Chắc chắn sẽ không có vấn đề gì! Đến đây nào, cậu cũng dùng thử xem.
Mấy hôm nay sắc mặt của cậu thật sự kém quá.”
Tống Hân Nghiên vui vẻ đồng ý.
Khương Thu Mộc cầm son môi thoa lên cho Tống Hân Nghiên.
Sau đó lại chấm lên hai má cô một cái rồi tán ra.
Cả người lập tức trông sáng sủa rạng rỡ hẳn lên.
Cô ấy hài lòng quan sát: “Quả nhiên là cực kỳ tốt, nhất định sẽ sốt xình xịch!”
Da của Khương Thu Mộc rất đẹp, nhưng khi đứng cùng với Tống Hân Nghiên thì lại hơi tối hơn.
Hai người dùng cùng một loại son, khí chất không giống nhau, hiệu quả tạo ra cũng rất khác biệt.
Rất đẹp, nhưng căn bản không mang lại cảm giác so sánh ai với ai.
Tống Hân Nghiên hài lòng nhìn mình trong gương: “Dùng má hồng theo cách này cho hiệu quả tốt thật.
Khi nào trở về tớ sẽ thêm chi tiết này vào kế hoạch quảng bá.
Các sắc thái khác nhau có thể làm hài lòng các cô gái thuộc mọi tông da.
Giờ thì tớ yên tâm rồi, lòng tin cũng tăng lên không ít.”
Khương Thu Mộc cười khì khì nói: “Bây giờ tớ đã tin một trăm phần trăm rồi! Cố lên!”
“Cố lên!”
Hai người động viên nhau rồi quyết định xuống lầu ăn cơm trước, sau đó lại về công ty tăng ca.
Vừa bước ra khỏi cửa chính công ty, hai người đã bị các phóng viên không biết nhảy từ đâu ra vây quanh.
Mấy ống kính tele ống dài ống ngắn suýt chút nữa đụng thẳng vào mặt hai người.
“Cô Tống, xin hỏi trong số nhiều người mà cô yêu, ai là người cô yêu nhất?”
“Tình yêu mới của cô là thái tử của Giang Thị sao?”
“Mấy tiếng trước cô đã đưa ra lời thề tình yêu.
Cô định vì bác sĩ Tưởng mà từ bỏ cả khu rừng sao?”
…
Các câu hỏi khó nghe theo mức độ tăng dần ập xuống.
Suy nghĩ của Tống Hân Nghiên đột nhiên trở nên trống rỗng, mặt cắt không còn một giọt máu.
Khương Thu Mộc giận đến xanh mặt: “Các người đủ rồi đấy! Còn dám tùy tiện bịa chuyện vớ vẩn nữa có tin tôi kiện các người không!”
Không ai để ý tới Khương Thu Mộc.
Các phóng viên vẫn tranh nhau chen lấn đặt câu hỏi bừa bãi: “Cô Tống, nghe nói Tống Thị bị liên lụy vì cô.
Cô có cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của mình không?”
“Cô Tống…”
Sau khi cảm giác trống rỗng trong đầu qua đi, lý trí đã quay