Nói xong việc chính, Tưởng Khải Chính không ở lại thêm một phút một giây nào, đứng lên đi luôn.
Mộ Kiều Dung vội vàng đứng dậy đi theo: “Trời cũng đã tối rồi, hay là đêm nay ở lại bên này đi.”
Bà ta dè dặt hỏi.
Tưởng Khải Chính lại thẳng thừng từ chối: “Không cần.”
Mộ Kiều Dung có chút thất vọng, nhưng lại không biểu hiện ra mặt.
“Được rồi, để em đưa anh ra ngoài.” Bà ta dịu dàng cười, xoay người đi đến một bên lấy lấy áo khoác vest mặc vào giúp Tưởng Khải Chính.
Tưởng Khải Chính liếc mắt nhìn người phụ nữ đang sửa sang lại quần áo giúp ông ta: “Vất vả rồi.
Mấy năm nay Tử Hàn xử lý công việc rất tốt, lần này tới Hải Thành cũng thuận lợi mở rộng quy mô qua bên kia.
Nhưng mà…”
Nụ cười ưu nhã đắc ý bên môi Mộ Kiều Dung bị từ “Nhưng mà” này làm cho sượng cứng lại.
Tưởng Khải Chính đẩy tay Mộ Kiều Dung ra, tự mình cài khuy áo: “Tôi không hy vọng cục diện tốt này bị hủy vì những việc tư vớ vẩn linh tinh kia.
Nếu nó không xử lý tốt thì người làm mẹ như cô nên bớt chút thời gian xử lý sạch sẽ giúp nó.”
“Vâng.”
Mộ Kiều Dung đáp, ý cười trên mặt cũng khôi phục lại vẻ tự nhiên: “Yên tâm đi, em sẽ không để cho con trai mình bị huỷ hoại đâu.”
Tưởng Khải Chính gật gật đầu rồi bước ra ngoài.
Mộ Kiều Dung vội vàng đuổi theo: “Khải Chính, Tử Hàn vất vả lắm mới trở về, anh cũng đã lâu không gặp Minh Trúc rồi, khi nào rảnh rỗi thì đến đây ăn một bữa cơm với bọn em.
Mấy năm nay, anh với Tử Hàn chạy qua chạy lại khắp trong ngoài nước, em với Minh Trúc… Bọn em đã nhiều năm không được ăn một bữa cơm gia đình trọn vẹn.”
“Để nói sau đi.
Dạo này bận lắm, không có thời gian.”
Giọng nói của hai người dần dần tiến ra xa, bóng người cũng biến mất ở ngoài cửa.
Trong phòng khách lớn chỉ còn lại Sở Thu Khánh với Tưởng Tử Hàn.
Trong mắt Sở Thu Khánh chứa đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn về phía anh: “Bác Tưởng bác ấy…”
Mộ Kiều Dung trở lại nhưng có vẻ không được vui lắm.
Sở Thu Khánh vội vàng ngừng nói, đi qua đỡ bà ta ngồi xuống sofa, trấn an nói: “Mấy năm nay bác Tưởng đang muốn phát triển mạnh công ty, bận đến mức hận không thể bay luôn, bên nhà họ Tưởng cũng rất ít khi quay lại, dì đừng lo quá.
Bác ấy…”
“Dì biết.”
Mộ Kiều Dung vỗ vỗ tay Sở Thu Khánh, thở dài, vực dậy tinh thần rồi khôi phục lại dáng vẻ mỹ lệ hiền thục ngày xưa.
Tưởng Tử Hàn vẫn luôn ngồi trên sô pha không nhúc nhích cười xùy một tiếng, khinh thường nói: “Đây là người đàn ông mẹ ngày nhớ đêm mong đấy sao? Có đáng không?”
Mộ Kiều Dung bỗng dưng trừng mắt nhìn con trai, nhíu mày quát khẽ: “Con câm miệng! Ông ấy là ba của con, có ai nói ba mình như vậy không?”
Tưởng Tử Hàn mỉa mai nhìn mẹ mình: “Vào nhà mà đến năm phút còn không ngồi xuống được, cháu gái cũng không thèm đi nhìn lấy một cái, đây mà là ruột thịt à?”
Vẻ mặt của Mộ Kiều Dung sắp không giữ nổi nữa, nhưng vì có người ngoài ở đây nên cũng không tức giận tiếp nữa.
Giọng điệu bà ta bình tĩnh lại: “Ba con đúng là hơi nghiêm khắc với con, nhưng ông ấy quản con nghiêm như vậy cũng là vì thương con, vì nhà của chúng ta nên mới bận chút thôi.”
Tưởng Tử Hàn càng mỉa mai hơn.
Mộ Kiều Dung không nhìn thấy được nên vẻ tức giận đã hoàn toàn tiêu tán, tủi thân nói: “Mẹ biết thân phận của mẹ không quang minh chính đại, mấy năm nay cũng làm con phải chịu không ít uất ức theo, không được lộ ra ngoài ánh sáng.
Tử Hàn, cũng chính vì như thế cho nên mẹ mới hy vọng con có thể chọn đúng người, hy vọng vợ con là một người có thể sánh vai với con, có thể trở thành hậu thuẫn cho con.
Các con một đời một kiếp một cặp, con của các con cũng sẽ không đi vào con đường mà mẹ với con đã từng phải đi.
Con có thể hiểu được nỗi khổ của mẹ không?”
Sở Thu Khánh chờ mong nhìn về phía Tưởng Tử Hàn.
Cô ta không để ý đến thân phận của Tưởng Tử Hàn, cũng không ngại anh đã có một đứa con gái.
Càng không để ý đến việc anh đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn với người con gái khác ở bên ngoài.
Không cần biết thân phận của anh thế nào, có Sở Thu Khánh cô ta ở đây, cô ta có thể khiến anh quang minh chính đại đặt chân vào nhà họ Tưởng, không bị bất cứ kẻ nào khinh thường.
Điều cô ta chờ mong để ý chính là thái độ của anh.
Vẻ trào phúng trên mặt Tưởng Tử Hàn lạnh xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, bực bội lên lầu đi vào phòng sách.
“Ầm!” Tiếng đóng cửa từ trên lầu truyền xuống dưới.
Mộ Kiều Dung nhíu mày.
Sợ Sở Thu Khánh nghĩ nhiều, bà ta tươi cười xoay người: “Tình tình thằng bé xấu như vậy đấy, con đừng để trong lòng.
Chuyện về cô gái ở Hải Thành