Người trên giường không có chút phản ứng nào.
Tưởng Tử Hàn thả tay ra: “Tỉnh dậy đi, vợ con và người thân của ba đều đang chờ ở bên ngoài kìa…”
…
Bên ngoài phòng ICU.
Sở Thu Khánh đỡ Mộ Kiều Dung đi tới bệnh viện.
Gương mặt của hai người phụ nữ đều lộ vẻ lo lắng và đau buồn, không còn sự kiêu ngạo lạnh lùng như thường ngày nữa.
“Diệc Sâm, Dĩ Bình.” Đôi mắt của Mộ Kiều Dung sưng đỏ, hèn mọn dè dặt hỏi: “Có thể cho dì vào nhìn Khải Chính một lát được không?”
Bà ta sợ họ không đồng ý bèn vội vàng bổ sung: “Dì biết thăm bệnh ở ICU sẽ bị giới hạn về thời gian và số người đến thăm, nên dì không đi vào, chỉ đứng bên ngoài nhìn thôi được không…”
Tưởng Diệc Sâm gật đầu: “Dì à, chúng ta đều là người một nhà, dĩ nhiên là dì có quyền lợi này rồi, đúng không em hai?”
Khuôn mặt của Tưởng Dĩ Bình lập tức lộ vẻ âm hiểm vô cùng, ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu vô cùng hòa nhã: “Dì đến đúng lúc thật đó, Tử Hàn vừa đến trước thì dì đã đến theo ngay.
Chỉ cần đến trễ một chút, ba được đưa vào phòng phẫu thuật thì dì không thể nhìn thấy được nữa đâu.
Nếu dì muốn nhìn thì tranh thủ thời gian đi.”
Sắc mặt Mộ Kiều Dung cứng đờ, vội vàng nói cảm ơn rồi bước vào khu ICU.
Bên ngoài phòng ICU được lắp tường kính rất lớn, giúp người nhà thuận lợi quan sát phòng bệnh nếu không được vào trong.
Mộ Kiều Dung nhìn thấy con trai và Tưởng Khải Chính đã lâu không gặp.
Lúc này, bà ta nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình qua một lớp tường kính, nước mắt thoáng chốc rơi xuống.
Sở Thu Khánh ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn và kiên quyết của Tưởng Tử Hàn, đôi mắt che kín nỗi hận và không cam lòng cũng rưng rưng.
Lúc Tưởng Tử Hàn đi ra khỏi phòng ICU, Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình vẫn còn ở bên ngoài.
“Hai ngày nay mọi người đã vất vả rồi, cứ về trước đi, tôi sẽ ở đây coi chừng.”
Tưởng Diệc Sâm ngồi trên ghế, hờ hững nói: “Thay phiên nhau đến đi, người đã hôn mê bất tỉnh rồi, dù có biểu hiện tốt đến đâu thì cũng không nhìn thấy đâu.”
Tưởng Dĩ Bình bất mãn nhíu mày, cười mỉa mai: “Không phải ba ruột của anh, quả nhiên nói nhẹ nhàng thật đấy.”
“Ha!” Tưởng Diệc Sâm cười như không cười: “Cậu là con ruột, lại còn là con vợ cả đàng hoàng mà cũng thấy cậu lo lắng gì đâu.”
“Anh!”
Không có người ngoài ở đây, anh em bọn họ không thèm giả vờ hòa thuận ngoài mặt nữa.
“Đủ rồi!” Tưởng Tử Hàn quát khẽ: “Trước khi ba tỉnh lại, cứ để tôi trông chừng ở đây.”
Tưởng Diệc Sâm dửng dưng đứng dậy, tiện tay phủi bụi bẩn không tồn tại trên quần áo mình: “Tùy cậu thôi, cậu muốn chăm thì cứ chăm đi, khi nào không muốn chăm nữa thì kêu người báo cho tôi biết.”
Anh ta nói xong thì rời đi luôn.
Còn Tưởng Dĩ Bình chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ngày mai tôi tới đổi với cậu.”
Rồi cũng đi mất.
Trên hành lang trống không.
Mộ Kiều Dung bỏ lại Sở Thu Khánh rồi bước tới.
“Tử Hàn, rốt cuộc ba của con bị thương thế nào? Trước khi con về, dù mẹ có lo lắng ra sao cũng không dám đến trước mặt bọn họ.
Mẹ…”
Nói xong, nước mắt bà ta lại trào ra.
Hai đầu lông mày của Tưởng Tử Hàn nhíu chặt lại, lộ vẻ mỏi mệt: “Tuy trên người có nhiều vết thương nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Quan trọng nhất là nhát dao ở trên đầu, mặc dù đã khâu cầm máu kịp thời nhưng ứ máu quá nhiều, đã gây tổn thương đến dây thần kinh, ba có tỉnh lại hay không thì phải nhìn xem khát vọng sống của ba thế nào.”
Mộ Kiều Dung lập tức gào khóc khản giọng: “Không còn cách nào ư? Tử Hàn, ông ấy là ba của con đấy, con nhất định phải nghĩ cách cứu ông ấy.
Nếu ông ấy có chuyện gì, mẹ con chúng ta phải làm sao bây giờ? Những người trong nhà họ Tưởng đều hận chúng ta thấu xương, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho chúng ta…”
Sự mỏi mệt trong lòng Tưởng Tử Hàn thoáng cái bị lửa giận áp chế, khí thế hung ác trên người như muốn xông ra khỏi cơ thể.
Tình nghĩa vợ chồng hai mươi ba mươi năm, sống chết trước mắt mà bà ta chỉ thấy nếu không có chỗ chống lưng, bọn họ sẽ không thể đặt chân ở nhà họ Tưởng được nữa.
“Đủ rồi!” Anh lạnh lùng nói: “Nếu ông ấy không phải là ba của con thì con còn chẳng thèm liếc nhìn ông ấy một cái.
Nếu con đã tới rồi thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc ông ấy.”
Mộ Kiều Dung co rụt người lại, nhìn con trai với vẻ không thể tin nổi, quên luôn cả khóc.
Bầu không khí chợt đông cứng lại.
Chúc Minh Đức vội vàng bước tới: “Bà Mộ, nơi này đã có sếp rồi nên sẽ không sao đâu ạ, tôi cho người đưa bà chủ về nhà nhé.
Cô Minh Trúc ở nhà chỉ có một mình, nếu không thấy mọi người chắc chắn sẽ hoảng sợ đấy.”
Dứt lời, anh ta bước tới trước đỡ Mộ Kiều Dung ra ngoài.
Sở Thu Khánh đau lòng đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, sau đấy xoay người đuổi theo Mộ Kiều Dung.
Cuối