CHƯƠNG 19
Mặc kệ, còn cách nào đâu!
Có xe taxi chạy tới bên này.
Khách trên xe vừa xuống, cô nhanh nhẹn xách vali xông lên.
“Bác tài, đến đường Trung Hưng.”
Nhà Tưởng Tử Hàn ở khu gì ấy nhỉ?
Ôi, mặc kệ, đến nơi rồi tính.
May mà chiều nay cô tự lái xe đi, không thì còn chẳng nhớ nổi đường sá đi thế nào.
Tống Hân Nghiên toàn thân ướt sũng, thuận lợi theo chủ hộ trà trộn vào chung cư, theo ký ức tìm tới cửa nhà Tưởng Tử Hàn.
Cô bấm chuông liên hồi, nhưng bên trong không chút phản ứng.
Tống Hân Nghiên vừa lạnh vừa đói, bôn ba mệt mỏi cả ngày khiến người cô bất giác run bần bật, tay chân mềm nhũn đến mức sắp không đứng thẳng nổi.
Hai mắt cô mơ màng, thở dài nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt.
Muộn thế này rồi, còn mưa nữa, chẳng lẽ ông cậu còn dẫn con gái ra ngoài à?
Vậy cô phải đợi đến bao giờ chứ?
“Ùng ục ùng ục…”
Bụng Tống Hân Nghiên liên tiếp phát ra tiếng kháng nghị.
Tống Hân Nghiên nhớ đến cái ví xẹp lép sau khi thanh toán tiền taxi của mình, chỉ đành xoa xoa bụng, kéo va li hành lý ngồi xổm cạnh bức tường ngoài cửa.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, cô còn chưa uống lấy một ngụm nước nào.
Vừa hạ cánh lại nhận được tin bạn trai đính hôn với chị gái.
Đến khách sạn quấy rối, tới bệnh viện băng bó, thả thính trai đi kết hôn, về nhà thu dọn hành lý… Cả ngày trôi
Không nghỉ thì không cảm thấy, giờ này mọi thứ đã kết thúc, tinh thần của cô lập tức rút sạch, di chứng do cạn kiệt quá độ cũng ập tới.
Buồn ngủ, mệt mỏi, đói bụng, lạnh… Đủ loại cảm giác bủa vây khiến cô choáng đầu váng não, nằm sấp xuống mất đi tri giác.
Tưởng Tử Hàn dỗ con gái ngủ, lại mở một cuộc họp video trong phòng làm việc hơn hai tiếng đồng hồ.
Chờ anh bận xong rồi, vừa tháo tai nghe xuống đã nghe chuông cửa vang lên.
Anh nhéo nhéo trán, đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là bảo vệ tòa nhà: “Anh Tưởng, anh có quen cô đây không ạ? Cô ấy ngồi ngoài cửa nhà anh cả đêm rồi đấy.”
Tưởng Tử Hàn nhìn theo hướng bảo vệ chỉ.
Cô gái nhỏ nhếch nhác cực kỳ, vẫn mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt lúc đi đăng ký kết hôn với anh hồi chiều.
Chiếc váy còn hơi ẩm, dán sát trên người, dưới mặt đất còn loang một vũng nước nhỏ.
Hô hấp của cô hơi nặng, cánh môi khẽ nhếch khô khốc, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng, nằm úp trên va li hành lý ngủ không biết trời trăng gì cả.