Tống Hân Nghiên: “…”
“Mẹ!” Dạ Vũ Đình nhíu mày: “Buổi tối con sẽ không đói không khát, cũng sẽ không muốn đi vệ sinh.
Con và Hân Nghiên còn chưa kết hôn, sao có thể thiệt thòi để cô ấy ở trong phòng con được?”
Dạ Như Tuyết cũng nói: “Đúng vậy đó mẹ, mà cho dù chị dâu và anh ba kết hôn rồi thì cũng không thể làm khó người ta như thế được mà.
Mẹ xem anh ba như này, lại nhìn cơ thể mảnh mai này của chị dâu, cũng không giống có thể nâng anh ba lên bế anh ba dậy được đâu.
Nếu buổi tối thật sự cần gì, để Dạ Nhất ở chung không phải tiện hơn sao?”
Lâm Tịnh Thi tức giận không thôi: “Rồi, được thôi, các con ai cũng có lý hết, chỉ có mẹ là không biết làm người.
Thích làm gì thì làm, mẹ chả lo nữa!”
Đang lúc tức giận muốn rời đi thì lại thấy người hầu ôm ga giường dè dặt rụt vào một góc, cơn tức của bà ta càng trào lên không có chỗ xả: “Cô còn ngơ ra đó làm gì? Phòng bếp không có gì cần làm sao? Còn không mau đi xuống đi, muốn đói chết ai thế hả!”
Người hầu không dám hé tiếng nào, vội vàng bỏ ga giường xuống, vội vàng chạy theo Lâm Tịnh Thi.
Lượng người chợt đi quá nửa.
Dạ Vũ Đình thở dài: “Hân Nghiên, em đừng để ý mấy lời mẹ anh nói, tính tình bà ấy như vậy đấy.”
“Đúng đó chị dâu.
Mẹ em nói năng nặng lời thôi nhưng trong lòng dịu dàng lắm.
Chị chăm sóc anh em như vậy, bà ấy thực ra rất vui mừng, chỉ là… yêu con trai quá, chị cũng hiểu mà.”
Dạ Như Tuyết vừa nói vừa cầm bộ ga giường lên định làm.
“Chị không để ý đâu.” Tống Hân Nghiên khẽ nói, đón lấy bộ trải giường của Dạ Như Tuyết: “Để chị làm cho.”
Dạ Như Tuyết giúp trải giường cùng rồi lại đưa Tống Hân Nghiên qua phòng bên cạnh, nhiệt tình giúp cô sắp xếp hành lý.
Thu dọn xong, cô ấy hài lòng vỗ vỗ tay: “Thiếu gì thêm gì thì chị cứ tìm em là được, em giúp chị làm.”
Tống Hân Nghiên cầm tay cô ấy: “Như Tuyết, cảm ơn em.”
“Cảm ơn gì chứ, đã nói là người một nhà rồi mà.” Dạ Như Tuyết ôm lấy tay Tống Hân Nghiên cảm thán: “Em nói thật nhá, trước khi chị xuất hiện, em còn nhất mực cho rằng anh ba em phải cô độc cả đời đấy.
Không ngờ rằng…”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Em lớn tới nhường này rồi nhưng chưa thấy anh ba lo lắng cho ai như vậy đâu.
Trong ba anh trai, chỉ có anh ba đối xử tốt với em nhất cho nên người anh ba em thích, em cũng sẽ thích.
Huống chi, chị còn là một chị gái xinh đẹp ưu tú như vậy nữa, muốn không thích cũng khó.
Chị dâu, đối xử với anh ba em tốt chút nhé, xin chị đấy.”
Cảm xúc trong lòng Tống Hân Nghiên ngổn ngang, bỗng chốc không biết trả lời sao.
Dạ Như Tuyết rất hiểu lòng người, cũng không ép cô tỏ thái độ ngay, nói xong là rời đi luôn.
Tống Hân Nghiên đánh mắt nhìn căn phòng xa lạ, trái tim buồn dọc bí bách, hơi cảm thấy bức bối.
Cô phải nhanh chóng tìm việc mới được.
Ít nhất phải cứu bản thân ra khỏi hoàn cảnh như này.
Nghĩ xong là làm, Tống Hân Nghiên lập tức lấy máy tính ra chuẩn bị lý lịch.
Ngay lúc rời khỏi phòng Tống Hân Nghiên, nụ cười trên mặt Dạ Như Tuyết lập tức lạnh hẳn xuống
Cô ta liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lạnh lùng hừ một tiếng.
Xoay người lấy điện thoại ra, nối máy: “Sở Sở, Tống Hân Nghiên về rồi.
Vở kịch sắp sửa bắt đầu rồi.
Cậu chuẩn bị xong chưa?”
…
Một khi Tống Hân Nghiên đã nghiêm túc thì tất cả mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều sẽ bị ngăn lại.
Cô ở trong phòng cả một buổi chiều, mãi cho tới khi Dạ Vũ Đình qua gõ cửa gọi cô đi ăn cơm, cô mới thôi tập trung tinh thần vào chiếc máy tính.
Hai người cùng nhau xuống nhà tới phòng ăn.
Ba và các anh của Dạ Vũ Đình đều chưa về, phòng ăn chỉ có Lâm Tịnh Thi và Dạ Như Tuyết.
Hai người không biết đã đợi bao lâu.
Thấy Tống Hân Nghiên xuất hiện, khuôn mặt của Lâm Tịnh Thi cũng trầm xuống: “Từng thấy người mặt to rồi nhưng chưa thấy ai mặt dày mày dạn như vậy.
Cô thực sự coi mình là khách đấy à? Ăn cơm không tích cực cũng thôi đi, lại còn phải để Vũ Đình bị thương đích thân đi lên gọi cô xuống.
Tống Hân Nghiên, cô dùng thân phận người hầu hạ chăm sóc Vũ Đình vào cửa lớn nhà họ Dạ chúng tôi thì phải biết điều…”
“Đủ rồi! Mẹ!”
Dạ Vũ Đình ngắt ngang lời mẹ.
Phòng ăn im lặng như tờ.
Người hầu kinh động, lặng lẽ lui vào phòng bếp.
Lâm Tịnh Thi nhìn con trai mình với ánh mắt không thể tin nổi.
Qua mấy giây sau, bà ta mới chợt sực tỉnh lại: “Con quát mẹ?!”
“Bùm!” Lâm Tịnh Thị đập bàn một cái.
Đồ dùng ăn uống trên bàn ăn bị một vỗ tức giận này rung lên.
Lâm Tịnh Thi “hừ” một cái đứng dậy, tức giận trợn mắt: “Dạ Vũ Đình, con là đứa con mẹ mang nặng đẻ