Tống Hân Nghiên mím môi cười: “Hôm qua trở về gửi mấy bản CV, sáng sớm đã nhận được thông báo phỏng vấn.
Chị phải đi phỏng vấn, không đưa em theo được đâu.”
Dạ Như Tuyết bỗng hụt hẫng, nhưng sau đó đã lập tức vui vẻ trở lại: “Hâm mộ quá, em còn chưa từng đi làm nữa.
Hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ độc lập, tự cường gì đó đúng là quá ngầu.
Chị dâu, từ hôm nay trở đi, chị chính là thần tượng và hình mẫu để em noi theo! Em phải học hỏi ở chị!”
Tống Hân Nghiên mỉm cười không nói gì, cũng không đặt những lời của Dạ Như Tuyết trong lòng.
Cô con gái được nhà họ Dạ nâng trong lòng bàn tay nuôi lớn, nếu như thật sự muốn đi làm, bất kỳ một bộ phận nào của công ty nhà mình chẳng phải muốn vào là vào sao?
Lớn như vậy mà chưa từng vào công ty, hoặc là không thích, hoặc là bị ba mình chiều hư.
Lâm Tịnh Thi bưng một bát cháo đi ra khỏi phòng bếp.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, bà ta hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ con gái: “Không học cái tốt mà chỉ toàn học mấy thứ vô dụng.
Nhà chúng ta không nuôi nổi con hay không chứa nổi thánh nhân? Vừa trở về đã muốn ra ngoài làm việc rồi, con tát vào mặt ai thế?”
Bầu không khí trong phòng ăn bỗng sượng cứng lại.
“Mẹ…” Dạ Như Tuyết kéo dài giọng hờn dỗi.
Lâm Tịnh Thi không nhịn được nói: “Kêu cái gì mà kêu, muốn ăn cơm thì đến mà làm.
Định học theo một số người tưởng rằng tìm được việc thì ghê gớm lắm, có thể ngồi mát ăn bát vàng à?”
Lời này nghe như là đang mắng con gái, nhưng lại là nói cho Tống Hân Nghiên nghe.
Tống Hân Nghiên bình tĩnh bước tới: “Dì à, để con.”
Sau đó đưa tay nhận lấy bát cháo trên tay Lâm Tịnh Thi.
Ánh mắt Lâm Tịnh Thi thoáng động.
Tống Hân Nghiên vừa đưa tay ra, còn chưa kịp chuẩn bị thì tay bà ta đột nhiên run lên, bàn tay bưng bát cháo chợt buông ra.
“Á…”
Lâm Tịnh Thi la lên, nước cháo nóng hổi đổ lên bàn tay đang đưa ra của Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên trở nên lạnh lẽo, bàn tay duỗi ra bất chợt đổi hướng giữa đường, người cô cũng vô thức lui về sau hai bước thật dài.
Cả một bát cháo lớn cứ vậy đổ ụp xuống giữa hai người.
“Cạch…”
Bát cháo vỡ vụn.
Nước cháo tràn ra văng hết vào hai chân đang mang dép của Lâm Tịnh Thi.
“Á.”
Tiếng hét khiếp sợ lập tức biến thành tiếng kêu rên đau đớn.
Tiếng gào khóc của Lâm Tịnh Thi vang vọng khắp căn biệt thự.
Thang máy đúng lúc mở ra.
Dạ Vũ Đình vội vàng điều khiển xe lăn vào phòng ăn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dạ Như Tuyết dường như cũng sợ đến choáng váng, sắc mặt trắng bệch: “Mẹ… Mẹ bị cháo làm bỏng.”
“Trên phòng tôi có thuốc, đợi tôi một lát, đi rửa nước trước đi.”
Tống Hân Nghiên nhìn chằm chằm vào Lâm Tịnh Thi, sau đó quay người chạy lướt qua bên cạnh Dạ Vũ Đình.
Tiếng khóc lóc, mắng chửi của Lâm Tịnh Thi không ngừng truyền đến từ phía sau: “Mày là cái đồ sao chổi, đồ đàn bà xấu xa không có lương tâm.
Vũ Đình à, nó cố ý đấy, trong lòng nó có bất mãn với mẹ, muốn làm mẹ của con bỏng chết.”
Tống Hân Nghiên chạy bịch bịch bịch lên lầu, bỏ lại những âm thanh đó ở đằng sau.
Dạ Như Tuyết lặng lẽ liếc mắt về phía cầu thang, khẽ run giọng nói: “Anh ba… Lúc nãy chị dâu với mẹ có cãi nhau vài câu.
Chị dâu nói chị ấy gửi CV đã có phản hồi, hôm nay sẽ đi phỏng vấn.
Mẹ liền hỏi chị ấy mấy câu có phải trong nhà chúng ta không nuôi nổi chị ấy hay không, chị ấy đột nhiên đổi sắc mặt.
Bát cháo dễ cầm như thế này, chị ấy lớn như vậy sao đột nhiên lại bưng không được… Lại còn hất đi.
Vậy mà thật trùng hợp, còn hất lên đùi lên chân của mẹ.
Còn chị ấy thì không bị văng một chút cháo nào lên người…”
Dạ Vũ Đình liếc nhìn bát cháo bị lật úp trên mặt đất, rồi lại nhìn mẹ mình được đỡ ngồi trên ghế ôm chân kêu rên, cùng với vẻ mặt có hận mà không dám bộc phát của em gái, anh ta đột nhiên lạnh mặt: “Nhà chúng ta đã nghèo đến mức không thuê nổi người giúp việc sao?”
Dạ Như Tuyết sững sờ.
Lâm Tịnh Thi đang kêu khóc cũng đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt, run giọng chất vấn con trai: “Con có ý gì?”
Dạ Vũ Đình mặt không đổi sắc nhìn mẹ mình: “Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng nhắm vào Hân Nghiên nữa.
Mẹ thật sự cho rằng con không biết mẹ có ý định gì à? Người giúp việc đều xin nghỉ hay là bị sa thải hết rồi? Nhiều người ở đó chờ lệnh như vậy, tại sao mẹ phải để cô ấy bưng bát cháo này?”
Dạ Như Tuyết gục đầu, không còn dám lên tiếng nữa.
“Con!” Lâm Tịnh Thi vừa đau vừa tức, nước mắt cũng mang theo lửa giận.
Tống Hân Nghiên cầm thuốc trị thương quay trở lại phòng ăn, làm như không biết đến bầu không khí giương cung bạt kiếm ở đây.
Thấy Lâm Tịnh Thi vẫn còn ngồi khóc trên ghế, cô nhíu mày: “Sao chưa đi rửa nước nữa?”
Lâm Tịnh Thi tức giận khóc mắng: “Nếu không phải con yêu tinh như mày hại người, tao có thể thành ra như vậy sao?”
Tống