Mọi người cùng nhìn sang Tống Hân Nghiên.
Cảnh sát tỏ vẻ đau đầu: “Cô Tống muốn thế nào?”
Tống Hân Nghiên cười nhạt: “Quan hệ ở thủ đô này rắc rối phức tạp, sao tôi biết được sau khi chúng tôi rời đi kết quả có bị người ta thay đổi hay đánh tráo không? Dù sao thì việc so sánh dấu vân tay cũng không mất bao nhiêu thời gian, cứ đợi ở đây vẫn hơn.
Nếu có thể giải quyết thì giải quyết trong một lần cho xong luôn, đỡ cho nhiều người như vậy phải chạy tới chạy lui tốn thời gian.”
Gia đình của Trương Mỹ Dung có quan hệ rộng, vốn muốn kéo dài chút thời gian, chỉ cần người đi về hết rồi, cho dù kết quả có ra sao thì cô cũng không ý kiến được gì.
Nhưng bây giờ Tống Hân Nghiên lại không mắc bẫy!
Trương Mỹ Dung lập tức luống cuống, cô ta víu chặt tay Sở Thu Khánh.
Sở Thu Khánh bị cô ta siết chặt đến mức phải cau mày.
Cô ta nhìn Trương Mỹ Dung một cái rồi rút tay ra, cười làm thân với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, cô và Mỹ Dung đều là bạn của tôi, lần này cô ấy đã đùa quá trớn thật, xem như nể mặt tôi, chuyện này nên bồi thường hay nên xin lỗi, chúng ta giải quyết riêng, đừng gây phiền phức cho anh cảnh sát được không?”
Cửa hàng trưởng của quầy chuyên doanh nhận được ánh mắt của Sở Thu Khánh, cũng đầy hối hận bước tới: “Cô Tống, chuyện này là lỗi của chúng tôi.
Mọi việc còn chưa được điều tra rõ ràng thì chúng tôi đã tự mình phán quyết, gây thêm phiền phức cho cô, khiến danh tiếng của cô bị tổn hại.
Vậy đi, để đền bù, tất cả sản phẩm trong cửa hàng chúng tôi đều giảm hai mươi phần trăm cho cô… Năm mươi phần trăm…”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Rốt cuộc chuyện gì đã khiến cô ảo tưởng rằng tôi vẫn sẽ mua sản phẩm của các người sau khi các người hủy hoại danh tiếng của tôi thế?”
Sắc mặt của cửa hàng trưởng đỏ xanh đan xen, vô cùng xấu hổ.
…
Tưởng Thị.
Tưởng Tử Hàn bước ra sau khi cuộc họp kết thúc.
Trong tay Chúc Minh Đức cầm Ipad, vừa đi bên cạnh anh vừa báo cáo: “Sếp, người ở phía dưới gọi tới nói cô Sở đã gặp phải chút rắc rối ở trung tâm thương mại, họ có gửi video tới, anh có muốn xem không?”
Người đàn ông không vui nhíu mày: “Do tôi quá nhàn rỗi hay là gần đây cậu đã thảnh thơi đến mức muốn lo cả chuyện của những người không liên quan rồi?”
Chúc Minh Đức vội vàng rụt tay đang cầm ipad.
Anh ta thận trọng nói: “Chuyện này không chỉ có cô Sở, còn liên quan tới mợ… tới cô Tống, cho nên tôi…”
Bước chân của Tưởng Tử Hàn bỗng nhiên dừng lại.
Anh do dự hai giây rồi duỗi tay về phía Chúc Minh Đức: “Đưa xem.”
“Cái gì cơ?”
Chúc Minh Đức sững sờ.
Đến khi nhìn thấy sếp nhà mình đang nhìn chiếc Ipad trong tay mình, anh ta vội vàng dâng lên: “Đoạn video do nhân viên quay lén nhưng nội dung vẫn rất rõ ràng.
Cô Tống thông minh hơn người, không bị thiệt thòi.”
Đoạn video bắt đầu quay từ giữa, nhưng vẫn khiến người xem suy đoán ra được đầu đuôi câu chuyện thế nào.
Chiếc Ipad bị ném về trong tay Chúc Minh Đức, Tưởng Tử Hàn tiếp tục đi về phía trước: “Người phụ nữ đó rất xảo quyệt! Người bình thường chơi không lại cô ấy đâu.
Để cô ấy tự chơi đi.”
Khi ở Hải Thành, anh đã nhìn thấy cô tự để lại đường lui cho mình quá nhiều lần rồi.
Chỉ dựa vào chỉ số IQ của con gái thủ đô mà muốn đấu với Tống Hân Nghiên sao?
Hừ! Không phải là đối thủ!
…
Đồn cảnh sát.
Kết quả so sánh dấu vân tay chẳng mấy chốc đã có.
Không phát hiện dấu vân tay của Tống Hân Nghiên trên hộp cushion, nhưng lại tìm ra dấu vân tay của Trương Mỹ Dung.
Cảnh sát đưa bản báo cáo cho họ xem: “Nào, cô Trương, khai báo động cơ của cô đi.”
Trương Mỹ Dung hung hăng trừng Tống Hân Nghiên, sau đấy vẻ mặt nhăn nhó lập tức ăn năn hối lỗi: “Cô Tống và Thu Khánh là bạn của nhau.
Cô Tống không chỉ xinh đẹp mà nghe nói tính tình cũng rất tốt, rất rộng lượng, tôi rất có thiện cảm với cô ấy, chỉ muốn đùa với cô ấy một chút để làm quen thôi.
Ai ngờ cô ấy lại nghiêm túc như vậy chứ…”
Tống Hân Nghiên cười mỉa một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh cảnh sát, tôi tới thủ đô cũng chưa được hai ngày, sao có thể quen biết được các quý cô nhà giàu chào hỏi với người khác như vậy ở thủ đô các anh chứ? Loại chuyện vu oan này, dù là ở đâu thì việc nhận lỗi và xin lỗi cũng là nhẹ lắm rồi.
Các người đúng tặng tôi một món quà gặp mặt lớn thật, khiến tôi còn chưa đứng vững ở đây thì đã suýt trở thành tên trộm khét tiếng rồi.
Xin lỗi nhé, tôi không thể gánh nổi tội danh này đâu.”
Cảnh sát gật đầu, nhìn về phía mấy người Trương Mỹ Dung: “Yêu