Những người khác trong bàn cũng dừng nói cười, tò mò nhìn sang.
Phải biết rằng, cậu ba nhà họ Tưởng nổi tiếng không gần nữ sắc.
Trên bàn rượu bình thường, cho dù là nữ đồng nghiệp tới thì cũng không có ai dám dẫn phụ nữ đến bên cạnh anh.
Vì vậy hôm nay cả bàn không một ai dám dẫn theo nữ đồng nghiệp tới đây.
Nghe nói người tới cùng Chu Cao Tuấn vốn dĩ là một nữ phó tổng giám đốc trung niên của PL, không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên đổi thành một cô gái trẻ, chẳng lẽ...
Ánh mắt mọi người đều dừng trên tay Tưởng Tử Hàn, trong lòng chợt nổi lên suy nghĩ mờ ám...
Lòng bàn tay Tưởng Tử Hàn rất nóng, Tống Hân Nghiên cảm giác cổ tay mình sắp tan ra đến nơi rồi: “Tổng...!Tổng giám đốc Tưởng, có...!có chuyện gì sao?”
Tưởng Tử Hàn hờ hững buông tay ra, thong thả ung dung cầm khăn ướt bên cạnh lau tay rồi nói: “Tôi thường không tham gia tiệc rượu kiểu này nên không biết mọi người thường chơi như thế nào.
Nhưng tôi nghe nói, trong những dịp như thế này, khi đàn ông và phụ nữ uống rượu đều sẽ có mấy trò đùa nho nhỏ phải không?”
Trò đùa nho nhỏ...
Tâm trí của đám đàn ông đã thành tinh trên bàn này lập tức sục sôi.
“Ôi chao, đúng rồi đấy.
Tiểu Tống à, cô cứ kính rượu đơn giản kiểu thế thì sao mà được.
Thế này đi, chúng ta cứ làm việc đơn giản nhất trước đã, uống rượu giao bôi đi.”
“Đúng, rượu giao bôi!”
“Rượu giao bôi!”
Một người vừa nói ra, tất cả mọi người đều nháo nhào hô lên theo.
Tống Hân Nghiên nhân cơ hội rút vội bàn tay đang cầm ly, nhưng đầu ngón tay đang cầm ly đã trắng bệch.
Trong lòng cô run lên, nhưng ngoài mặt lại không hề thể hiện điều gì, cố nặn ra một nụ cười: “Mọi người nói phải.
Nếu như tôi là một cô gái chưa lập gia đình, dù thế nào thì hôm nay cũng phải tận dụng lợi thế gần quan được ban lộc với đêm nay chỉ có một mình tôi là phụ nữ để nịnh nọt Tổng giám đốc Tưởng.
Nhưng một người đã từng kết hôn, lại còn từng sinh con như tôi, không đủ tư cách để chơi loại trò chơi này với tổng giám đốc Tưởng đâu, còn hạ thấp khẩu vị của tông giám đốc Tưởng nữa.
Thế này đi, để tổng giám đốc Tưởng vui vẻ, chi bằng tôi tự phạt ba ly coi như xin lỗi vậy.”
Nói xong, Tống Hân Nghiên không cho ai có cơ hội bới móc, một tay cầm ly lên, một tay cầm một cái bình đầy, uống liền ba cốc mà không hề nghỉ ngơi.
Mọi người thấy cách uống phóng khoáng như thế này thì đều vỗ tay tán thưởng.
“Ban nãy giám đốc Chu còn nói cô là một cô gái mới vào làm nữa chứ.
Tiểu Tống à, cô gái không thành thật không phải là cô gái tốt đâu nhé.”
Mặt Tống Hân Nghiên không đổi sắc, mỉm cười trả lời: “Tôi rất vinh dự khi được dùng bữa với mọi người, uống đến say uống đến chết ở đây đêm nay cũng đáng!”
Trong mắt mọi người, đây là một lời hoa mỹ xã giao thông thường.
Chỉ có Tưởng Tử Hàn nghe ra được sự bất mãn và chán ghét trong đó.
Ha ha, anh còn không hiểu tính nết của người phụ nữ này hay sao?
Mắt người đàn ông sáng lên, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới.
“Đem một thùng nước khoáng tới đây.”
Mọi người chợt không hiểu chuyện gì.
Ánh mắt quét qua quét lại giữa anh và Tống Hân Nghiên, chỉ coi như anh thương hương tiếc ngọc, muốn để Tống Hân Nghiên uống ba ly rượu liên tục đỡ say.
Nhưng chỉ có Tống Hân Nghiên là giật thót trong lòng, bàn tay giấu dưới bàn lo lắng siết chặt thành nắm đấm.
Một thùng nước khoáng nhanh chóng được đem đến.
Tưởng Tử Hàn sai người đưa nó đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên choáng váng.
Chu Cao Tuấn cũng chột dạ tới mức toát mồ hôi hột.
Tưởng Tử Hàn ngoài cười nhưng trong không cười, cầm một chai lên, chậm rãi mở ra: “Cô gái này thích uống nước lọc như vậy thì cứ dùng nước lọc.
Cũng không nhiều đâu, tôi uống một bình rượu, cô uống mười chai nước...”
Từng chai nước khoáng được mở nắp xếp thành một hàng trước mặt Tống Hân Nghiên.
Tưởng Tử Hàn không thèm nhìn mà đã cầm bình rượu trắng trước mặt lên, cứ thế dốc một hơi cạn sạch.
Trong căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Ngay cả những người ngu ngốc cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều rụt thân mình lại, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
“Cạch...”
Chiếc bình đựng trống rỗng bị Tưởng Tử Hàn đặt xuống trước mặt Tống Hân Nghiên.
Vẻ mặt người đàn ông u ám lạnh lùng: “Uống!”
Người trong phòng bị tiếng quát này làm cho run bắn lên, cũng đồng thời tỉnh táo lại.
Chậc chậc, sống lâu thì chuyện gì cũng thấy!
Ở thủ đô này còn có người không sợ chết, dám nhổ râu trên miệng hổ, dùng nước để đánh lừa cậu ba Tưởng ư?
Đúng là chán sống rồi.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái đi, tim cô đập loạn nhịp.
Xong luôn!
Quả nhiên bị phát hiện rồi!
Chu Cao Tuấn thấy không ổn bèn thu hết can đảm cười nói: “Mong tổng giám đốc Tưởng bớt giận, đây là lỗi của tôi.
Tiểu Tống thật sự không uống được rượu, vừa nãy uống mấy ly đã không chịu nổi rồi, mà tôi lại sợ mọi người mất hứng nên mới tự ý đưa nước cho cô ấy.
Hình phạt này nên do tôi chịu, tôi xin nhận lỗi với mọi người.
Nói xong anh ta định lấy bình đựng, trông có vẻ định uống cả bình.
Tưởng Tử Hàn