Hôm sau.
Ngày 18 tháng 10, đại cát, thích hợp để kết hôn.
Để chuẩn bị đi đăng ký kết hôn, Tống Hân Nghiên chọn một chiếc sườn xám màu đỏ đậm cùng một chiếc áo khoác dài màu trắng.
Đang lúc chuẩn bị thay đồ, một tượng Phật bằng ngọc bích từ trong bộ đồ rơi ra.
Tượng Phật úp xuống, để lộ ra một chữ “Thanh” nhỏ được khắc trên lưng tượng.
Đó là trang sức bằng ngọc bích mà ông nội đã cho cô khi hấp hối.
Tống Hân Nghiên nhấc ngọc Phật lên, nhẹ nhàng xoa lên chữ “Thanh” đằng sau lưng.
Đây là thứ mà mẹ đã để lại cho cô, nhưng mãi đến lúc này cô vẫn không biết ba mẹ ruột của mình là ai.
Giá như ông nội vẫn còn sống...
Đang lúc buồn bã, giọng nói ấm áp của Dạ Vũ Đình vang lên từ phía sau.
“Em sao thế? Không thích quần áo sao?”
Tống Hân Nghiên quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng thẳng người ở đó, cô kinh ngạc hỏi: “Anh tự lên lầu à?”
Dạ Vũ Đình mỉm cười gật đầu: “Gần đây anh vẫn luyện tập để hôm nay có thể cho em một bất ngờ.
Nhưng nếu không chống nạng thì không đứng lâu được.”
Tống Hân Nghiên vội vàng đỡ anh ta ngồi xuống một bên: “Chúc mừng chúc mừng anh nha, không bao lâu nữa là có thể đi đứng bình thường rồi.”
“Chúng ta cùng vui, có thể nói là song hỷ lâm môn nữa kìa.”
Nụ cười của Tống Hân Nghiên hơi cứng lại một chút.
Đáy mắt Dạ Vũ Đình sâu thẳm, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Anh ta nhìn thấy khối ngọc trong tay cô: “Thì ra em thích ngọc à, ngoài nhẫn ra anh vẫn chưa tặng em trang sức nào hết, đợi đi đăng ký kết hôn về, chúng ta cùng nhau đi chọn một bộ trang sức bằng ngọc.”
Tống Hân Nghiên xoa khối ngọc trong tay: “Không cần đâu, em không hay đeo trang sức.
Ngọc bội này là do ông nội để lại cho em, ông còn nói đây là do mẹ ruột của em để lại.”
Giọng Dạ Vũ Đình dần ấm áp hơn: “Vậy em đã có tin tức gì về bà ấy chưa?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu.
Dạ Vũ Đình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh có quen vài người bạn chơi ngọc, họ rất hay nghiên cứu về những thứ này.
Để khi nào có cơ hội, anh thử nhờ họ xem thử xem, biết đâu lại có thể tìm ra nguồn gốc của ngọc Phật này.”
Tống Hân Nghiên thất vọng nói: “Vô ích thôi, trước đây em cũng đã hỏi các chuyên gia liên quan đến phương diện này rồi nhưng không có chút thông tin hữu ích nào cả.”
“Cứ hỏi thêm xem sao, dù sao hỏi thêm mình cũng chẳng mất mát gì mà.” Dạ Vũ Đình nắm tay Tống Hân Nghiên, trìu mến nói: “Hân Nghiên, nếu em yên tâm thì hãy giao nó cho anh, để anh mang đi hỏi giúp em.”
Tống Hân Nghiên cắn môi, xoay người lôi ra những tấm ảnh cũ của mẹ cô.
Hôm nay bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn.
Làm xong giấy chứng nhận kết hôn thì đã là một gia đình theo đúng nghĩa rồi, còn có gì để không yên tâm chứ.
Cô đưa ảnh chụp cùng ngọc Phật cho anh ta: “Vậy thì phiền bạn anh rồi.”
Dạ Vũ Đình cưng chiều, dịu dàng nhéo gò má của cô: “Anh là ai chứ? Anh là chồng em đó, là người muốn đi cùng em cả đời, bạn anh cũng chính là bạn em, phiền với không phiền gì chứ.”
Giọng anh ta hơi khàn, ý tứ sâu xa cảnh cáo: “Về sau còn khách sáo như vậy là anh phạt em đấy.”
Tống Hân Nghiên đỏ mặt, vội vàng cầm đồ vào phòng chứa quần áo.
Thu dọn đồ đạc xong, cả hai xuống nhà.
Lúc đi xuống cầu thang, Tống Hân Nghiên vô thức đưa tay giúp Dạ Vũ Đình nhưng lại bị anh ta nhẹ nhàng đẩy ra.
Anh ta một tay chống nạng, tay kia vịn vào lan can, cẩn thận đi từng bậc thang một: “Không cần.
Anh muốn từ từ làm quen.
Em cứ giúp anh vậy thì biết đến bao giờ anh mới có thể đi lại bình thường như trước được đây?”
Tới lúc xuống hết cầu thang, Dạ Vũ Đình đã mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi.
Anh ta đặt nạng xuống, quay người lại, mỉm cười rồi mở rộng vòng tay về phía Tống Hân Nghiên đang ở trên cầu thang: “Hân Nghiên, cứ nghĩ đến việc sắp đi đăng ký kết hôn cùng em là anh lại vui vẻ không nhịn nổi.”
Anh ta giương giọng: “Quý cô Tống Hân Nghiên, em có thật sự bằng lòng gả cho anh không?”
Tống Hân Nghiên sửng sốt.
Đôi môi người đàn ông nhếch lên, đôi mắt anh ta trong veo, sự vui mừng như muốn lan truyền đến mọi thứ xung quanh.
Trái tim của Tống Hân Nghiên dường như bị nụ cười đó đánh trúng, mềm nhũn.
Cô khẽ cười, bước xuống mấy bậc thang cuối cùng rồi ngập ngừng tiến lên.
Dạ Vũ Đình lập tức siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng.
“Anh sẽ cho em hạnh phúc, sẽ chiều chuộng em suốt đời.”
Anh ta thì thầm vào tai cô.
Sống lưng của Tống Hân Nghiên sượng cứng lại, cô buộc bản thân phải