Ninh Bội không ngốc, vừa nhìn thấy sắc mặt của Sở Thu Khánh là biết cô ta lo lắng điều gì.
Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh nói: “Cô yên tâm đi, tôi đã gánh tất cả tội danh, không kéo cô vào đâu.”
Lúc này, Sở Thu Khánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta an ủi Ninh Bội: “Cô ở đây chịu khổ rồi, chuyện ở bên ngoài cứ giao cho tôi.
Bên phía gia đình của cô, tôi sẽ chăm sóc.”
Ninh Bội gật đầu: “Được.”
Cô ta nghiến răng nói: “Chuyện lần này tôi đã nhớ kỹ, món nợ Tống Hân Nghiên nợ tôi, sớm muộn gì tôi cũng phải bắt cô ta trả cả vốn lẫn lời!”
Sở Thu Khánh nhớ đến sự xấu hổ tối qua Tưởng Tử Hàn dành cho cô ta, đáy mắt hiện lên sự thù hận: “Cô ở đây cố gắng tranh thủ để được giảm hình phạt, con tiện nhân kia, tôi sẽ tự tay xử lý!”
….
Sau khi Dạ thị qua được phong ba bão táp, Tống Hân Nghiên ở công ty mới bận rộn đến mức chân không chạm đất, cuối cùng ngày 11 tháng 11 cũng chính thức mở cửa.
Dạ Khải Trạch và Tống Thanh Hoa đích thân đến dự lễ cắt băng khánh thành.
Sau khi hoàn thành xong nghi lễ, Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình vội vàng đi lên hỏi thăm: “Cô, thật sự xin lỗi, cháu không biết cô sẽ đến, nên tiếp đãi không được chu toàn, mong cô đừng để bụng.”
Ngũ quan của Tống Thanh Hoa sắc sảo, vẻ mặt thờ ơ: “Người một nhà, đừng nói những lời khách khí như vậy.
Anh cháu nói hôm nay công ty cháu thành lập, đúng lúc hôm nay cô có thời gian, đi đến xem náo nhiệt.
Ai biết Dạ tổng nhất định kéo cô đến cắt băng khánh thành.”
Bà ta khen ngợi: “Công ty mới rất tốt, cô cũng đã xem qua thành tích lúc trước của cháu khi ở Hải Thành, tương lai đáng mong chờ.”
Tống Thanh Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp, từ tướng mạo có thể nhìn ra được sự nghiêm khắc.
Có thể nghe được lời khen ngợi từ trong miệng của bà ta, Tống Hân Nghiên rất bất ngờ: “Cảm ơn cô.”
Tống Thanh Hoa gật đầu, nhìn Dạ Vũ Đình ở bên cạnh cô: “Đây là con trai của Dạ tổng?”
“Vâng.”
“Xin chào cô.”
Lần đầu tiên Dạ Vũ Đình gặp Tống Thanh Hoa, thái độ cung kính.
Tống Thanh Hoa gật đầu: “Hân Nghiên nhà chúng ta là cô gái xuất xắc nhất trong thế hệ này, cháu có thể cưới được con bé, là phúc khí của cháu.
Hãy đối xử tốt với đứa cháu gái này của cô, nếu để cô biết con bé chịu ủy khuất, cô nhất định sẽ không tha cho cháu.”
Dạ Khải Trạch ở bên cạnh phụ họa: “Đứa con trai này của tôi dám ức hiếp Hân Nghiên, không cần Tống tổng ra tay, tôi cũng sẽ xử lý nó trước.”
Dạ Vũ Đình vô cùng kinh ngạc nhìn người ba đang ân cần, niềm nở của mình, nắm lấy tay Tống Hân Nghiên, đáy mắt hiện lên sự thâm tình, hứa với Tống Thanh Hoa: “Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ nuông chiều Hân Nghiên trong lòng bàn tay.”
Dạ Khải Trạch cười haha nói: “Đứa con trai này của tôi, những thứ khác tôi không dám nói, nhưng tuyệt đối giữ lời hứa.
Hân Nghiên đối với thằng bé, là bảo bối luôn được để trong mắt đặt trong lòng, chắc chắn không nỡ để con bé chịu một chút ủy khuất nào, Tống tổng cứ yên tâm.
Đúng rồi, tôi có đặt chỗ ở Crowne, để chúc mừng công ty mới được thành lập, cũng để cảm ơn Tống tổng kịp thời ra tay giúp Dạ thị, Tống tổng và cậu Tống, bà Tống nhất định phải nể mặt đó.”
Tống Thanh Hoa vui vẻ đồng ý.
….
Ban đêm.
Nhóm người Tống Hân Nghiên ăn xong đi ta ngoài, trăng cũng đã lên cao.
Dạ Khải Trạch đích thân đưa Tống Thanh Hoa về khách sạn.
Tống Hân Nghiên và Tống Vũ Đình tiễn hai anh em Tống Dương Minh.
Đi đến khách sạn mà bọn họ ở.
Tống Dương Minh kéo Tống Hân Nghiên sang một bên nhỏ giọng căn dặn: “Bên phía Hải Thành còn có việc, ngày mai anh phải trở về.
Tống Mỹ Như ở lại đây, em với cô ta có thù oán, đề phòng một chút.”
Tống Hân Nghiên bật cười: “Anh, đó là em gái ruột của anh đấy.”
Tống Dương Minh bất lực xoa đầu cô: “Em cũng là em gái của anh, còn là cô bé ngốc cùng nhau trưởng thành, không dặn dò một chút anh sẽ không yên tâm.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên tràn đầy sự ấm áp, cười đến mức lông mày cong lên, vành mắt nóng lên.
Cô vội vàng cúi đầu chớp mắt, đè nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong đáy mắt.
“Vâng.” Tống Hân Nghiên cảm thấy cổ họng mình đông cứng lại: “Anh, anh cũng quá xem thường em rồi, lúc đó khi ở Hải Thành cô ta là bại tướng dưới tay em.
Đến thủ đô, đây không phải là địa bàn của nhà họ Tống, cô ấy càng không đáng nhắc đến.”
Ở cách đó không xa, Tống Mỹ Như nhìn hai người thì thầm thân mật như vậy, trong lòng hận Tống Hân Nghiên muốn chết, ánh mắt giống như con dao, hung hăng đâm lên người Tống Hân Nghiên.
Lúc Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình đưa tất cả mọi người về nhà đã gần sáng.
Hai người đều vô cùng mệt mỏi.
Vừa vào đến cửa,