Ánh sáng trong mắt của cô tắt đi từng chút, nước mắt lẫn máu hòa trộn, cuối cùng rơi xuống.
“Chúng ta không phải là người một đường, trước giờ đều không phải.
Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ một thành phố nhỏ, một hạt cát trong chúng sinh bình phàm, nếu hạt cát như tôi làm vướng mắt của anh, mời anh coi như rắm mà đánh! Chúng ta tha cho nhau, anh dễ sống, tôi cũng giải thoát, không được sao?”
Trái tim của Tưởng Tử Hàn rất nặng, giống như rơi xuống vực sâu trong đáy.
Anh từng thấy Tưởng Tử Hàn trong đủ sắc thái.
Cho dù bị tiểu nhân hãm hại đi tới đường cùng, cô cũng có thể nhịn không khóc.
Nhưng bây giờ.
Cô lại khóc.
Nước mắt lẫn máu đầy chứa sự tan vỡ và tĩnh lặng.
Trái tim của Tưởng Tử Hàn co rút từng cơn, giống như bị bàn tay vô hình siết chặt, có loại đau đớn không thở được.
Tống Hân Nghiên như vậy khiến anh rất bất lực, cũng khiến anh...!tuyệt vọng.
Mắt anh đỏ ngầu, sau đó nghiến răng ken két: “Em lừa anh, lợi dụng anh, vứt bỏ anh, anh cũng không nỡ đụng vào một sợi tóc của em, tên chồng đó của em lại động tay với em.
Tống Hân Nghiên em biết khi anh nhìn thấy em bị anh ta đánh thành như vậy anh có tâm trạng gì không?! Anh ngay cả ý nghĩ muốn giết anh ta cũng có, bây giờ chỉ khiến anh ta không ra tay được với em nữa, em lại đang trách anh?!”
“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười gằn, tiếng cười tràn ngập sát khí: “Mẹ kiếp, anh ở trong mắt em rốt cuộc nực cười cỡ nào?”
Trái tim của Tống Hân Nghiên đang run rẩy, bàn tay nắm cây kim cũng đang run rẩy.
Mũi kim dí vào, đâm vào da thịt.
Giọt máu lập tức trào ra.
Hô hấp của Tưởng Tử Hàn chợt run rẩy.
Anh nhắm mắt, đau đớn tới mức nghẹt thở, cảm xúc trên mặt lại dần dần thu liễm.
“Được.” Ánh mắt của Tưởng Tử Hàn nặng nề, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Anh ta lạnh lùng nói: “Em muốn chết, anh tuyệt đối không cản.
Nhưng em cũng đừng liên lụy tới anh.”
Anh lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh nhắm vào Tống Hân Nghiên: “Nhìn vào camera, nói với tất cả mọi người là em tự tìm chết, không phải bị anh ép.
Không phải muốn tự sát sao? Vị trí dí kim đó của em không đúng, dịch sang bên trái một chút, vị trí cách nửa cm đó là động mạch chủ...”
Tưởng Tử Hàn nhìn điện thoại không chớp mắt.
Mở máy ảnh, nhưng không có mở bất cứ tính năng gì.
Người phụ nữ nhỏ trong màn hình nửa bên mặt đều là máu, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng cũng chính là vì như vậy, khiến cô có thêm một vẻ đẹp thê lương, khiến người khác không nhịn được mà muốn tàn phá.
Trái tim của Tưởng Tử Hàn đau thắt, mấy lần muốn không màng tất cả xông lên ôm cô vào lòng, nhét cô vào trong xương máu.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt quật cường của cô, trái tim của anh run rẩy, không dám nhúc nhích.
Trái tim của Tống Hân Nghiên nguội lạnh như tro tàn, nhìn điện thoại của anh giống như cuối cùng cũng tìm được cách giải thoát.
Cô mỉm cười, khóe miệng cong lên, độ cong đầy lạnh lùng quyết tuyệt: “Được, tôi không vướng bận gì cả, tuyệt đối sẽ không liên lụy anh là được.”
Mũi kim thật sự dịch sang bên trái nửa cm, sau đó hơi rơi khỏi cổ, rồi bỗng thu hồi, đâm mạnh vào.
Cũng vào lúc này, Tưởng Tử Hàn quăng điện thoại đi, vội lao tới giật, một tay che cổ của Tống Hân Nghiên, một tay tóm mũi kim.
Kim truyền dịch đâm vào lòng bàn tay của anh.
Anh lại dường như không cảm nhận được đau đớn, chỉ lo cưỡng chế đè Tống Hân Nghiên lên trên chiếc giường lớn mềm mại, khiến cô không cử động được, lúc này mới rút kim đâm trên tay rồi ném ra xa.
Một phen vận động kịch liệt, hai người đều thở dốc.
Mệt, cũng sợ.
Tống Hân Nghiên lần nữa bị lừa thì hận tới nghiến răng nghiến lợi, mắt như nứt ra: “Tưởng Tử Hàn, anh khốn kiếp!”
Vết thương đã cầm máu trên trán lại trào ra vết máu mới, hòa vào nước mắt rơi xuống, kinh hãi vô cùng.
Tống Hân Nghiên trách mắng: “Anh lại lừa tôi!”
“Giữa chúng ta, bắt đầu từ khi em lừa anh ghẹo anh.
Tống Hân Nghiên, chúng ta như nhau.”
Nhịp tim của Tưởng Tử Hàn đập mạnh, sợ sự hãi lan từ xương sống tới da đầu.
Cả người của anh hơi run rẩy, đầu vùi vào cổ của cô, giọng nói khàn khàn mang theo sợ hãi: “Em vì một người đàn ông dùng tâm cơ tiếp cận em lừa gạt em như vậy, không tiếc mọi giá cũng muốn đẩy anh ra, mẹ kiếp ngoài chịu thì anh còn nói được cái gì?!”
Anh thở dốc: “Tống Hân Nghiên, trên đời này, so sự nhẫn tâm, không ai hơn em được.”
Há miệng, cắn một cái vào cổ rướm máu của cô, nhưng không nỡ dùng sức.
Liếm làn da bị mũi kim làm rách của cô, anh thậm chí mang theo sự hèn mọn, cất giọng khàn đặc run rẩy: “Tống Hân Nghiên, em