Nơi ở riêng của Dạ Vũ Thành, vịnh Nam Nê.
Vài nhân viên cảnh sát đang nhìn Chu Ngọc Trân và hỏi: "Cô có phải Chu Ngọc Trân không?"
Dạ Vũ Thành liếc nhìn vợ: "Xin hỏi mấy vị tìm vợ tôi có chuyện gì?”
Cảnh sát lấy ra một tấm ảnh: "Vật này là của cô?"
Dạ Vũ Thành liếc nhìn qua, lông mày chuyển động.
Đó là hình ảnh của chiếc vòng tay.
Chiếc vòng rất đặc biệt, phía trên có khảm những viên ruby tuyệt đẹp.
Đó là món quà gặp mặt mà vợ anh ta đã tặng cho Tống Hân Nghiên, nó vô cùng đẹp khi được đeo trên cổ tay trắng nõn của Tống Hân Nghiên.
Cảnh tượng đó khiến anh ta nhớ rõ mồm một.
Nhìn thấy bức ảnh, Chu Ngọc Trân cười dịu dàng đoan trang, nói: “Đây là quà gặp mặt mà tôi đã tặng cho em dâu của tôi, có vấn đề gì sao?”
Thấy cô ta thừa nhận, sắc mặt của cảnh sát hòa dịu đi một chút: “Phía trên có thuốc có hại cho con người, hiện tại mời cô đi cùng chúng tôi để điều tra.”
"Thuốc có hại cho người?" Chu Ngọc Trân lộ vẻ rất kinh ngạc nhưng rất đúng chừng mực: “Đồng chí cảnh sát, trong này có phải đã có hiểu lầm gì không? Vòng tay này quả thực đã qua tay tôi nhưng chuyện này thì có thể nói rõ được gì? Nói tôi hạ độc hại người? Có chứng cứ không?”
Phía cảnh sát lấy ra bằng chứng, là một tờ báo cáo xét nghiệm.
"Loại vật chất có hại này chính là chất mà chúng tôi lấy ra từ chiếc vòng tay.”.
Kiếm Hiệp Hay
Chu Ngọc Trân cười nhẹ: "Bây giờ việc vu oan hãm hại dễ như vậy sao?”
Dạ Vũ Thành cũng nói: "Đồng chí cảnh sát, trong này có phải có sự hiểu lầm gì không? Vợ tôi đến con chó con mèo còn không nhẫn tâm làm lại, sao có thể giấu thuốc độc vào chiếc vòng để hại người khác.
Hơn nữa chiếc vòng này còn là quà gặp mặt tặng cho vợ em ba tôi, chúng tôi là người một nhà, cô ấy có lý do gì để làm như vậy chứ?”
"Đó chính là lý do tại sao chúng tôi cần cô Chu hợp tác điều tra.
Mời đi cùng chúng tôi một chuyến, nếu cô Chu không đồng ý hợp tác, vậy chúng tôi chỉ có thể cưỡng chế dẫn người đi.”
Dạ Vũ Thành nhíu mày.
Chu Ngọc Trân lập tức nói: "Vũ Thành, không sao đâu.
Việc em chưa từng làm, đi cùng bọn họ một chuyến thì kết quả cũng thế thôi.”
Trên mặt cô đầy vẻ áy náy: “Chuyện phiền phức này, chỉ sợ em ba và anh lại phát sinh mâu thuẫn.
Là em liên lụy anh rồi.”
Dạ Vũ Thành bình tĩnh trấn an: "Không sao, chú ấy sẽ hiểu thôi.
Em đi trước đi, anh lập tức liên hệ cho luật sư qua đó.”
Chu Ngọc Trân gật đầu, đi theo cảnh sát.
Sau khi lên xe cảnh sát, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Chu Ngọc Trân lập tức nhạt đi: "Bản báo cáo xét nghiệm vừa nãy các anh đưa ra, phía trên có viết thuốc trên vòng tay là một loại thuốc có thể gây sẩy thai.
Đồng chí cảnh sát, ý của các anh vừa nãy là em dâu của tôi bị sẩy thai sao?"
Cảnh sát không trả lời.
Nụ cười trên mặt Chu Ngọc Trân trở nên ý vị sâu xa: “Các anh có lẽ vẫn chưa biết nhỉ, Tống Hân Nghiên đối với em ba tôi...!có chướng ngại về sinh lý, em ba nhà tôi căn bản chưa từng động qua cô ta.
Vì vậy, đứa con mà cô ta mang thai căn bản không phải là của em ba nhà tôi.
Ngoại tình trong hôn nhân, còn có thể làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy, ai nấy đều biết cả, thật sự rẻ mạt...”
Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, đồng thời, một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu họ.
Người phụ nữ này có hai bộ mặt!
...
Trại tạm giam.
Nhận được tin tức, Lâm Tịnh Thi và Dạ Vũ Thành cùng nhau chạy đến.
Đến gần phòng gặp mặt, Lâm Tịnh Thi đột nhiên dừng lại: "Con cả, con đi nói chuyện với lãnh đạo cục một chút đi, chuyện này dù sao cũng là chuyện trong nhà chúng ta, dù nói thế nào thì cũng không nên vạch áo cho người xem lưng, chào hỏi một chút luôn tốt hơn.
Phía bên Ngọc Trân, mẹ sẽ đi động viên một chút rồi con đến sau.”
Dạ Vũ Thành suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hai mẹ con phân ra hành động.
Trong phòng gặp mặt.
Lâm Tịnh Thi ngồi đối diện với Chu Ngọc Trân.
Đôi lông mày thanh tú của Lâm Tịnh Thi nhíu lại, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm: "Tôi luôn cho rằng cô là người đáng tin cậy, ai biết được cô lại khinh địch và bất cẩn như vậy.
Nếu cô ta dễ đối phó như vậy, tôi còn phải nuốt giận từ nước ngoài về nước sao?”
Tâm trạnh Chu Ngọc Trân bình tĩnh, nói với vẻ yên tâm: “Mẹ, mẹ không tò mò vì sao lại xảy ra chuyện sao?”
Khóe môi cô ta hơi nhếch lên, khuôn mặt đoan trang dịu dàng kia mang theo vẻ giễu cợt và châm biếm, nói một cách khẳng định: “Cô ta sảy thai rồi."
Sắc mặt Lâm Tịnh Thi thay đổi lớn, hít thởi một cái rồi đứng bật dậy: “Cô chắc chứ?”
Chu Ngọc Trân nhìn bà ta mà không nói gì.
Lâm Tịnh Thi tức giận muốn chết, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Con tiện nhân này!"
Đã chinh chiến nhiều rồi, cũng không dễ mất đi lý trí như trước đây.
Bà ta lại ngồi xuống,