CHƯƠNG 309
Bà ấy thở dài: “Cũng do cô có lỗi với em. Cô vốn định tìm trợ lý cho em, kết quả lại loạn thành ra như thế. Cô đã phản ánh lại với trường về chuyện em nhờ cô xin tha cho họ rồi. Nhưng mà việc lần này gây ảnh hưởng quá xấu, bị đuổi là điều không thể tránh khỏi, nhưng cá nhân cô vẫn có thể giới thiệu công việc phù hợp cho hai em ấy. Trường học không truy cứu trách nhiệm của cả hai đã là sự khoan hồng lớn nhất rồi.”
Tống Hân Nghiên gật đầu: “Cảm ơn cô ạ.”
Tạm biệt giáo sư Dương xong, Tống Hân Nghiên đang định về thì lại nhận được điện thoại của Khương Thu Mộc.
“Hân Nghiên, xem hot search mau lên.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hiện giờ Tống Hân Nghiên vừa nghe thấy hai từ ‘hot search’ thì chỉ có một phản ứng, trong lòng lập tức trùng xuống.
Khương Thu Mộc không để cho Tống Hân Nghiên phải khó chịu quá lâu, kích động nói: “Hoắc Tấn Trung đã đơn phương hủy bỏ hôn ước với Tống Mỹ Như rồi! Mẹ kiếp, cuối cùng thì tên khốn này cũng làm được một chuyện đúng đắn!”
Tống Hân Nghiên không hứng thú cho lắm, phối hợp cười một tiếng: “Đúng là bõ tức, nhưng mà bây giờ tớ cũng chẳng thèm quan tâm. Bọn họ thích làm gì thì làm, sao phải để người khác ảnh hưởng đến tâm trạng của mình chứ?”
“Cũng đúng.” Khương Thu Mộc tán thành: “Chủ yếu là hai đứa cặn bã đó không xứng.”
Tống Hân Nghiên: “Tham vọng của Tống Mỹ Như quá lớn, nếu cô ta không khinh thường Hoắc Tấn Trung sau khi anh ta thất bại thì có lẽ hai người họ cũng sẽ không đi đến bước này. Nhưng bây giờ nhà họ Tống đang lụi bại, cũng chẳng nói chắc được điều gì đâu. Có thể nhà họ Hoắc chỉ lấy gậy ông đập lưng ông
Hai người tán gẫu vài câu, Tống Hân Nghiên quan tâm hỏi: “Hai ngày nay cậu thế nào rồi?”
Khương Thu Mộc làm ra vẻ không thèm để ý: “Xời, chỉ bị hoảng sợ một tí thôi, có sao đâu mà.”
Cô ấy do dự một lát rồi mới nói: “Hân Nghiên này, hôm đấy tinh thần tớ không tốt, chưa kịp nói cảm ơn anh Dạ. Mẹ tớ bảo cậu có cách liên lạc với anh ấy. Hay là cậu hẹn anh ấy ra ngoài đi, bọn mình cảm ơn người ta cho đàng hoàng tử tế một tí.”
Tống Hân Nghiên ngẩn người, từ khi xảy ra chuyện không may, cũng phải đến hai ngày nay cô mới có thể bình tĩnh lại.
Mà suốt hai ngày qua cô cũng bận việc bảo vệ luận án tốt nghiệp, đúng là không chú ý đến chuyện cảm ơn Dạ Vũ Đình.
Cô gật đầu: “Ừ, để tớ hẹn! Nhưng anh ấy có đến hay không thì tớ không biết đâu đấy.”
“Thì bọn mình có lòng cảm ơn, còn nhận hay không nhận là việc của người ta mà.”
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn Zalo hẹn Dạ Vũ Đình.
Dạ Vũ Đình không thân quen với họ, hơn nữa nhìn anh ta cũng có vẻ không giống kiểu người quá rảnh rỗi.
Tống Hân Nghiên còn tưởng Dạ Vũ Đình sẽ từ chối.
Không ngờ vừa mới gửi tin nhắn đi được hai ba giây, bên kia đã nhắn lại một chữ ‘được’.
Tống Hân Nghiên im lặng nhìn chữ ‘được’ kia mất mấy giây, sau đó chỉ đành đặt nhà hàng tối nay với Khương Thu Mộc rồi gửi thời gian và địa điểm cho Dạ Vũ Đình. Việc xong xuôi, cô cất điện thoại, đi về phía cổng trường.
“Hân Nghiên.”
Có người gọi cô.
Là Hoắc Tấn Trung.