CHƯƠNG 31
Cô cố nén cảm giác khó chịu, gắng sức ra vẻ không có việc gì mà buông đũa xuống: “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Cô đứng lên muốn đi ra ngoài.
Trương Trung Nam lập tức đuổi theo ngăn cản: “Hân Nghiên, trong phòng có toilet.”
Tống Hân Nghiên càng chóng mặt, trước mắt nhoang nhoáng mơ hồ. Cô đẩy mạnh Trương Trung Nam ra, nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa.
Vẻ hiền lành trên mặt Trương Trung Nam biến mất sạch sẽ, túm lấy áo gáy kéo cô ngược về.
Tống Hân Nghiên kinh hoảng: “Trương Trung Nam, anh điên rồi, buông ra, anh muốn làm gì.”
Trương Trung Nam dâm ô sờ soạng mặt cô: “Giả vờ thanh thuần làm gì, còn tưởng cô là công chúa được cả nhà họ Tống cưng chiều đấy à? Tống Hân Nghiên, trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, khi cô gọi cho tôi không phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đấy sao?”
“Roẹt…!”
Anh ta xé toạc áo Tống Hân Nghiên, cúc áo rơi lả tả, vạt áo mở rộng, lộ ra nửa bên vai trắng ngần cùng áo lót màu xanh lá nhạt.
“Ừng ực!”
Đôi mắt háo sắc của Trương Trung Nam dừng trên làn da trắng nõn của cô, nuốt nước miếng.
Đầu óc Tống Hân Nghiên choáng váng cực độ, trời đất trước mắt xoay vần, cảm giác lành lạnh trước ngực kích thích khiến cô run rẩy cả người.
“Chát!”
Cô thở hổn hển, dồn hết sức đánh đối phương một bạt tai.
Trương Trung Nam bị đánh cho trở tay không kịp, loạng choạng hai
Anh ta còn chưa kịp đứng vững, một cước chất chứa lửa giận của Tống Hân Nghiên đã xông thẳng tới.
Tầm mắt cô mơ hồ, chỉ đạp bậy một chân, lại không ngờ trúng ngay giữa hai chân Trương Trung Nam.
Trương Trung Nam hét toáng lên: “Á!”
Tống Hân Nghiên hoảng hốt hụt hơi, không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng lao về phía cửa.
Vừa chạm đến tay nắm cửa, cô vui vẻ, vặn mở xông ra ngoài.
Nhưng cửa vừa hé ra một khe nhỏ, cô đã bị người nắm tóc kéo giật về phía sau.
Cơn đau khiến cho đầu óc đã hơi mơ màng thoáng tỉnh táo lại.
“A… Ưm!”
Tống Hân Nghiên đau đến thét chói tai, nhưng tiếng thét vừa buột ra khỏi miệng đã bị người che chặt lại.
“Rầm!”
Cửa bị người đóng sầm lại lần nữa, nhanh chóng khóa lại.
Ngoài hành lang.
Tiếng đóng sầm cửa khiến một hàng người vừa lúc đi ngang qua quay đầu nhìn lại.
Tưởng Tử Hàn dừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Vừa rồi khe cửa xuất hiện một bàn tay, tuy rằng chỉ có thoáng qua, nhưng vẫn khiến anh thấy miệng vết thương rõ ràng trên lòng bàn tay ấy.