CHƯƠNG 329
“Ai?”
Hai người đồng loạt quay đầu, tò mò hỏi.
“Dạ Vũ Đình.”
Lục Minh Hạo lấy làm khó hiểu: “Anh điều tra anh ta làm gì?”
“Cậu quen à?” Tưởng Tử Hàn nhìn cậu.
Tô Thần Nam ít nói nhất, nhưng khả năng quan sát lại vô cùng tốt: “Người mà chị dâu vừa đi gặp là Dạ Vũ Đình à?”
Tưởng Tử Hàn gật đầu: “Ừ.”
Lục Minh Hạo nhíu mày, nói: “Dạ Vũ Đình là người ít nổi bật nhất trong lứa trẻ nhà họ Dạ, anh không biết cũng chẳng có gì lạ. Nhưng sao chị dâu lại đi gặp anh ta?”
Dừng lại một thoáng, cậu ta lại nói tiếp: “Nhưng nếu anh có tìm hiểu về nhà họ Dạ thì cũng sẽ chẳng để tâm đến anh ta. Thật sự muốn biết thì để em về bảo người điều tra giúp anh.”
Tưởng Tử Hàn bình thản nói: “Điều tra đi rồi nói sau, cho biết người biết ta.”
Không hiểu vì sao, từ sau khi nghe được cái tên này, anh luôn có cảm giác không ổn cho lắm.
Chỉ mong là anh nghĩ nhiều.
Tán gẫu mấy câu rồi tạm gác lại chuyện này.
Lục Minh Hạo bưng ly rượu cụng ly với mọi người, bắt đầu không đứng đắn giễu cợt: “Nằm gai nếm mật nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày gió ngừng mây tan, ánh trăng chiếu rọi. Sao? Anh định sau khi về sẽ tổ chức đám cưới à? Sức khỏe tốt rồi, vợ cũng đã có, xem như song hỷ lâm môn đúng không? Làm cho hoành tráng chứ hả!”
Tưởng Tử Hàn thoáng nhếch khóe môi, ngoài
“Chậc!”
Lục Minh Hạo chua xót: “Xin cảm ơn, phận FA em đây không xứng tham gia đám cưới của anh.”
“Muộn rồi.”
Cố Vũ Tùng ngồi cạnh cười sảng khoái: “Ôi, tự nhiên tôi có cảm giác thở phào nhẹ nhõm ấy. Cuối cùng cũng có người tới san sẻ bát cơm chó có bả với đứa FA như tôi rồi. Lão Tô, Lão Lục, các cậu phải cầu tiến lên, học cách làm quen đi…”
Sở Thu Khánh vừa vào nhà vệ sinh một chuyến, quay lại đúng lúc nghe được mấy câu đối thoại này, nỗi ghen tị trong lòng dâng trào tựa sóng cuộn biển gầm.
Tưởng Tử Hàn muốn tổ chức đám cưới với Tống Hân Nghiên ư?
Cô ta mà xứng?
Cô ta dựa vào đâu chứ?
Người đàn ông cô ta mong đợi hơn hai mươi năm, người đàn ông cô ta truy cầu như theo ánh mặt trời… Tống Hân Nghiên là cái thá gì mà cũng đòi tranh giành anh ấy!
Nằm mơ!
Sở Thu Khánh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ gương mặt cáu giận đến vặn vẹo của mình, đẩy cửa đi vào: “Mọi người đang nói chuyện gì mà vui thế?”
Tiếng nói chuyện trong phòng chợt ngưng bặt, mọi người đồng thời nghiêng đầu nhìn ra cửa.