Chương 353
Cô bất lực nhắm mắt lại: “Với tôi mà nói, Dạ Vũ Đình chỉ là một khách hàng thôi, không hơn không kém.”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chẳng trách anh Hàn lại tức giận. Chị hoàn toàn không biết vì sao anh ấy tức giận cả. Chiều hôm qua anh ấy hớn hở tìm chúng tôi lấy mấy con dấu, muốn mang tới cho chị một bất ngờ. Nhưng nửa đêm con dấu được Chúc Minh Đức gửi trả lại. Chị từ chối sự giúp đỡ của anh ấy, nhưng lại nhận khách hàng mà Dạ Vũ Đình tìm cho chị. Chị biết Dạ Vũ Đình là ai không? Chị có hiểu rõ anh ta không?”
Tống Hân Nghiên im lặng.
Cố Vũ Tùng tiếp tục nói: “Dạ Vũ Đình xuất thân từ gia tộc nhà họ Dạ, một trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô. Tuy rằng mấy người chúng tôi không biết quá nhiều, nhưng những anh em khác nhà họ Dạ rất nổi tiếng, có điều cũng không phải danh tiếng tốt gì. Họ không coi trọng đạo lý quy tắc gì trên thương trường hết, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Trong đấu ngoài tranh, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, mọi thủ đoạn xấu xa mờ ám đều dùng hết rồi. Chúng tôi qua lại với họ đều phải rất cẩn thận, huống hồ chị… Haiz, thôi bỏ đi, có nói chị cũng không hiểu. Để tôi gọi bạn chị tới với chị vậy.”
Anh ta vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Khương Thu Mộc nhận được tin tức, tốc độ thật nhanh như tên lửa, không lâu sau đã xuất hiện ở bệnh viện.
Cố Vũ Tùng chờ ở bên ngoài phòng bệnh: “Cô vào với cô ấy đi, tôi đi khuyên nhủ anh Hàn. Haiz, hai người này, lúc phát cơm chó thì có thể khiến dân FA chết ngọt, lúc cãi nhau lại hận không thể phá nát cái bệnh viện này của tôi cho hả giận.”
Khương Thu Mộc không rõ đã xảy ra chuyện gì, cười gượng hai tiếng rồi đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh đã dọn dẹp sạch sẽ, Tống Hân Nghiên ngây ngốc ngồi trên giường bệnh.
Khương Thu Mộc đi tới, nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô rồi nói: “Anh Cố nói cậu và Tưởng Tử Hàn cãi nhau suýt chút nữa phá nát bệnh viện của anh ta, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Tống Hân Nghiên không giấu diếm gì Khương Thu Mộc, kể lược lại mọi chuyện: “Tớ cứ tưởng thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, ai ngờ lại thành ra như vậy.”
Cô quay đầu nhìn về phía Khương Thu Mộc, trong đôi
Ai yêu trước người đó thua.
Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, giờ mới thật sự hiểu được.
Yêu, thì sẽ có điểm yếu, sẽ có trăn trở.
“Vậy là, rốt cuộc cậu vì yêu nên mới trăn trở, hay vì không yêu nên mới không để ý?”
Tống Hân Nghiên dừng một lúc mới tự giễu cười, nhẹ giọng nói: “Tớ nói yêu, cậu tin không? Anh ấy sẽ tin chứ?”
Khương Thu Mộc lặng lẽ đút tay vào túi, ấn nút ghi âm trên điện thoại: “Tớ tin cũng vô dụng thôi, nếu cậu thật sự yêu anh ấy, không phải nên nghĩ cách khiến anh ấy nguôi giận sao? Trời ạ, giờ ông xã cậu tức giận bỏ đi rồi, cậu ở đây ảm đạm buồn bã có ích gì? Nếu thật sự yêu anh ấy, sao không nghĩ xem nên dỗ anh ấy thế nào đi?”
“Tớ có nghĩ mà.”
Tống Hân Nghiên nhìn lên trần nhà, cất giọng khàn khàn: “Nhưng người làm sai là tớ, anh ấy không nghe tớ giải thích, tớ cũng không biết nên làm gì bây giờ. Đầu Gỗ, cậu có từng cảm thấy tự ti chưa? Giờ tớ đang thấy vậy đây.”
Giọng cô trống rỗng đến mức khiến người ta đau lòng: “Tự ti, sợ hãi. Cuộc hôn nhân của chúng tớ… vốn dĩ tớ đã lo sợ rồi. Sau đó biết được thân phận của anh ấy, xuất thân từ nhà họ Tưởng, đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, tớ thì có gì? Con gái của nhà họ Tống ở Hải Thành chắc? Nhưng giờ tớ còn chẳng phải con gái nhà họ Tống. Ngày nào tớ cũng rất thấp thỏm, rất bất an. Ngoại trừ biết anh ấy là Tưởng Tử Hàn ra thì tớ không biết gì khác về anh ấy. Yêu là thua rồi, ngày nào tớ cũng run rẩy sợ hãi, sợ vừa mở mắt đã mất đi anh ấy. Anh ấy bá đạo, hay ghen, còn nói một đằng nghĩ một nẻo nữa, muốn gì chưa bao giờ nói rõ, tớ có thể làm gì bây giờ? Có một số việc, đúng là không nên, nhưng cũng không thể vì sợ mà mãi mãi không bước về phía trước được.”