Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 411


trước sau

Chương 411

“…”

Mấy người một đường đi trước, đằng sau cũng ngày càng nhiều người quay phim, chụp ảnh, xem trò vui.

Vào đến thang máy mới có thể cắt bỏ những tầm mắt kia.

Cố Vũ Tùng khoa trương vỗ ngực: “Ôi móa, càng lúc càng căng thẳng, cứ như người đi cầu hôn là tôi ấy.”

“Cái đồ ế chỏng ế trơ như cậu, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

Lục Minh Hạo phỉ nhổ Cố Vũ Tùng xong lại liếc bóng mấy người phản chiếu trên vách tường thang máy, chần chừ hỏi: “Có năm người chúng ta thôi có phải không đủ hoành tráng không? Cảm giác không xứng với thân phận và địa vị của lão Tưởng. Với cả đến chỗ không ra gì như bệnh viện cầu hôn có phải không đủ chính thức không?”

Tô Thần Nam nói: “Đã đến tận đây rồi mà cậu còn bàn lùi đấy à?”

Cố Vũ Tùng vội vàng ngăn cản: “Ôi đừng! Thân phận địa vị của anh Hàn làm sao? Anh Hàn là bác sĩ, với cả anh ấy cũng quen chị dâu ở bệnh viện mà, cầu hôn ở bệnh viện càng có nhiều ý nghĩa kỷ niệm chứ sao. Không còn nơi nào tốt hơn đâu…”

Mấy người anh một câu, tôi một lời, suýt nữa thì rùm beng lên.

Tưởng Tử Hàn vuốt ve hộp trang sức trong tay, không nhịn được cười tủm tỉm.

Anh yêu cầu người ta khắc hai chữ ‘HN’ đan xen ở mặt trong nhẫn, là viết tắt tên của Tống Hân Nghiên.

Cô ấy thấy được, chắc sẽ vui đúng không?

‘Ting!”

Thang máy ngừng, cửa từ từ mở

ra từ giữa.

Tưởng Tử Hàn đút nhẫn vào túi áo, chỉnh lại cà vạt lần nữa rồi bước ra khỏi thang máy.

Phòng bệnh của Khương Thu Mộc.

Tống Mỹ Như bấm nút ghi âm, thả di động vào túi rồi cứ thế đẩy cửa đi vào.

Tiếng nói chuyện của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc ngưng bặt.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

“Cô tới đây làm gì?” Khương Thu Mộc không vui ra mặt, lập tức hạ lệnh trục khách: “Nơi này không chào đón cô, ra ngoài mau!”

Tống Mỹ Như cười mỉa: “Đuổi tôi ra ngoài vội thế làm gì? Chắc không phải làm ra chuyện gì không thể cho người biết đấy chứ?”

Con trà xanh này nữa!

Trước đó cô ả này tác oai tác quái, bọn họ còn chưa tìm cô ta tính sổ đấy, hôm nay lại dám chủ động đến cửa gây sự!

Khương Thu Mộc không nỡ bộc phát tính tình trước mặt Tống Hân Nghiên, lập tức giận bừng bừng hất chăn xuống giường.

Tống Hân Nghiên bị dọa nhảy dựng, vội ấn người trở lại giường bệnh: “Cậu ngoan chút đi, tức giận vì cô ta mà đáng à?”

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tống Mỹ Như: “Bà đây xử xong cô ta rồi nằm viện thêm một tháng cũng đáng!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện