Tống Quốc Dũng ở đầu bên kia điện thoại cười khẩy: “Những lời cần nói tôi đều đã nói rõ với cô hết rồi, nếu cô còn cố chấp không chịu nghe thì tới lúc ăn cơm tù đừng có trách người làm ba như tôi đây trở mặt vô tình.”
Tống Hân Nghiên thẳng thừng cúp điện thoại.
Bọn họ “có tình” với cô lúc nào đâu chứ?
Tưởng Minh Trúc ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, nhăn mày: “Ngốc chết đi được, bảo sao ba tôi lại không xem trọng cô.
Luật sư ba tôi cho cô không phải dùng để trưng cho đẹp mắt.”
Giọng bé con mềm mại đáng yêu lại cố làm ra vẻ người lớn khiến Tống Hân Nghiên buồn cười không thôi.
Tâm trạng vừa mới bị phá hỏng cũng tốt hơn một chút.
“Không phải không cần, mà là tạm thời không cần, cô có thể xử lý được.”
Cô nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ đầy thịt núc ních của cô bé: “Đi, đi mua nguyên liệu nấu cho cháu một bữa ngon thôi nào.
Mấy ngày nay ba cháu không ở nhà, cô không thể nuôi cháu gầy đi được.
Cháu muốn ăn gì? Tôm, cá hay thịt bò...”
Cô nhóc tức giận vùng khỏi tay cô, liếc nhìn quầng thâm đen thui dưới mắt cô.
Người phụ nữ này, tự coi mình là bảo mẫu thật đấy à?
Đã mệt đến thế kia rồi mà còn muốn về nấu cơm?
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc quay mặt đi, kiêu ngạo nói: “Không muốn ăn món cô nấu, khó nuốt chết được.
Có thời gian nấu cơm thế này, không bằng ra ngoài ăn chút gì đó rồi về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tống Hân Nghiên chớp chớp mắt.
Chậc!
Rõ ràng lần nào cô nhóc này cũng ăn sạch phần ăn trẻ em cô làm cho.
Chắc chắn là do ba không có ở nhà nên muốn ăn uống tự do một chút đây mà.
“Được thôi, cháu muốn ăn gì nào?”
“Lẩu.”
Bước chân Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ do dự: “Bạn nhỏ ăn được lẩu không?”
Cô nhóc lạnh lùng kiêu ngạo nguýt cô, chỉ vào biển quảng cáo viết mấy chữ “Không chất gây hại, không thuốc trừ sâu” bên cạnh, nói: “Nghĩ thoáng lên chút đi, xã hội bây giờ có cái gì ăn được đâu?”
Tống Hân Nghiên: “...”
Được thôi, công chúa nhỏ vui vẻ thì cô mới có thể giành được chút thiện cảm từ ông ba già núi băng của cô bé.
Quán lẩu.
Bà cụ non Tưởng Minh Trúc vô cùng phấn khích, cô bé vẫy nhân viên phục vụ, nói: “Chị ơi, cho em nồi lẩu siêu cay, nhanh lên nhé ạ.”
Tống Hân Nghiên vội cản lại: “Lẩu uyên ương, nước dùng nhẹ và nước dùng cà chua, cảm ơn.”
Cô nhóc hơi thất vọng, nhưng khi lẩu được bưng lên đã lập tức vui trở lại.
Đôi tay nhỏ liều mạng bỏ đồ ăn vào trong phần nước lẩu đỏ chót.
Tống Hân Nghiên nhìn mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, cô vội vàng bỏ một ít rau và thịt vào ô nước lẩu không cay: “Dạ dày trẻ con còn yếu, không thể ăn quá cay được.”
Bạn nhỏ khinh thường nguýt cô một cái: “Lẩu mà không cay thì còn gì là lẩu?”
Tống Hân Nghiên vẫn bình tĩnh như thường: “Lúc còn rất nhỏ cô cũng như cháu, siêu thích ăn đồ cay.
Có một lần cô lén người nhà bỏ rất nhiều ớt vào mì, lúc ăn siêu đã, nhưng ăn xong thì thảm luôn, ngay tối hôm đó dạ dày đau tới mức chết đi sống lại, đau theo kiểu cả bệnh viện cũng khó trị được ấy.
Ruột gan xoắn hết lại với nhau, nội tạng như muốn nổ tung hết cả lên.
Cảm giác đó, có thể khiến người ta nhớ cả đời.”
Cô dịu dàng dỗ cô nhóc: “Vậy nên ấy hả, có vết xe đổ của cô ở đây, cháu kiềm chế lại một chút đi.
Nếu không ba cháu mà biết thì không có lần sau nữa đâu.”
“Dừng.”
Cô nhóc cười nhạo cô không chút nể tình: “Nhìn bộ dáng sợ hãi của cô đi kìa, vừa yếu ớt vừa vô dụng.”
Ngoài miệng thì nói như thế, nhưng bàn tay nhỏ đang cầm đũa lại dời từ đĩa ớt sang đĩa dầu mè, ngoan ngoan ăn bên ô lẩu không cay.
“Hân Nghiên?”
Hai người đang ăn uống vui vẻ thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc quay đầu nhìn sang.
Hoắc Tấn Trung khó nén vui mừng: “Em ở đây thì tốt quá...!đứa bé này là?”
Có con nít nên Tống Mỹ Như cũng hơi kiêng dè.
Cô để đũa xuống, cố gắng bình tĩnh hết mức có thể: “Liên quan gì tới anh? Nếu không có chuyện gì thì mong anh đừng làm phiền chúng tôi ăn uống.”
Chút tò mò của Hoắc Tấn Trung bị sự lạnh lùng của Tống Hân Nghiên bóp chết tươi.
“Có chuyện, chuyện rất quan trọng.
Em sang đây với anh một lát.”
Anh ta cưỡng ép kéo Tống Hân Nghiên đứng dậy đi sang bên cạnh.
Tống Hân Nghiên cố nén giận, nếu không phải không muốn cãi nhau trước mặt con nít thì cô đã cho anh ta một bạt tai rồi.
Cô vùng tay ra, gằn giọng quát: “Hoắc Tấn Trung!”
Trên mặt Hoắc Tấn Trung tràn đầy vẻ đau đớn, ảm đạm nói: “Hân Nghiên, chuyện trong quá khứ, anh biết là anh không đúng, anh không xin em tha thứ.
Nhưng hôm nay anh thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói cùng em.
Có phải