Câu này Cố Vũ Tùng càng không tiếp lời nổi.
Anh ta hối hận vô cùng, thật đúng là tai bay vạ gió mà, sớm biết thế này đã không lắm miệng làm gì.
Tưởng Tử Hàn thấy Cố Vũ Tùng như thế thì càng giận thêm, anh tức giận nói: “Cút!”
Cố Vũ Tùng ngượng ngùng sờ mũi rồi lập tức cút ngay.
...
Tống Hân Nghiên thu dọn hết hành lý.
Khi đi ngang qua phòng khách, cô để ba tấm thẻ ngân hàng và thẻ ra vào nhà Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc đưa cho cô lên bàn trà.
Nghĩ tới bé con vẫn còn đang nằm viện, cô ngồi xổm xuống, viết một tờ giấy kẹp bên dưới.
“Chuyện của Minh Trúc, tôi thật sự rất xin lỗi, nếu sau này có cơ hội, nhất định tôi sẽ bồi thường cho con bé - Tống Hân Nghiên”
Xuống lầu, Tống Hân Nghiên nhìn con đường trước mặt, sau khi mờ mịt một chốc, cô mới gọi điện thoại cho giáo sư Dương.
“Cô ơi, bây giờ còn có thể trọ ở trường không ạ?”
Nhà cô ở ngay đây, lúc học đại học, thi nghiên cứu sinh cô đều chưa từng trọ ở trường.
Giáo sư Dương kinh ngạc hỏi: “Sao lại đột nhiên muốn trọ ở trường? Hân Nghiên, có phải em gặp chuyện gì khó khăn không?”
“Không ạ.” Tống Hân Nghiên vội đáp.
Chuyện giữa cô và Tưởng Tử Hàn không có mấy người biết, mục đích kết hôn với Tưởng Tử Hàn vốn không đơn thuần nên cô càng không có mặt mũi nào để cô giáo phải lo lắng.
“Em muốn nhanh chóng đưa thí nghiệm đi vào quỹ đạo, khoảng thời gian này ở trọ trong trường sẽ tiện hơn.”
Quả nhiên giáo sư Dương không nghi ngờ nữa: “Ngày mai cô sẽ hỏi giúp em, nếu có sẽ xin giúp em một phòng.”
Tống Hân Nghiên cảm ơn bà, sau đó tìm một khách sạn gần trường ở.
Cô vừa vào thang máy liền có hai người đàn ông uống say bí tỉ cũng đi vào.
Hai người đó nghiêng đông ngã tây, vừa nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt đã sáng bừng.
“Hầy, cô công chúa xinh đẹp này đến đây khi nào đấy?”
“Cô em, bao nhiêu tiền một đêm?”
Mùi cồn tràn ngập trong thang máy.
Một người đàn ông trong đó còn háo sắc thò tay về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên kéo hành lý lùi về phía sau.
Hai người đàn ông đó mượn rượu làm càn, cười khà khà nói: “Hầy, lại còn giả bộ ngây thơ...!sinh viên đúng không? Sinh viên các cô bây giờ đều rất chơi bời! Khà khà...”
Càng thêm suồng sã.
Từ hôm qua tới giờ Tống Hân Nghiên chưa chợp mắt được chút nào, vừa tự trách vừa oan ức, giờ khắc này lại bị chọc cho một bụng tức.
Một người đàn ông giơ bàn tay như giò heo ra, cô không thể nhịn được nữa, đẩy ra rồi giáng thẳng cho một bạt tai.
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên trong thang máy.
Hai con ma men sửng sốt trong nháy mắt, sau đó lửa giận ngập trời.
“Bà mẹ nó, con khốn này, mày dám đánh tao!”
Hai người tức đỏ cả mắt, một trái một phải xông tới.
Vừa lúc thang máy xuống tới tầng trệt.
“Ting!”
Cửa mở ra.
Hai người đàn ông một tên kéo Tống Hân Nghiên, một tiên bịt miệng cô, kéo cô vào trong.
Tống Hân Nghiên hoảng sợ giãy dụa, bên ngoài đúng lúc có người đi ngang qua, cô giãy dụa cầu cứu.
Người đàn ông đi ngang qua dừng chân, nhìn thấy tình cảnh bên trong thì sắc mặt lập tức lạnh xuống, anh ta đi tới bắt lấy bả vai một người trong đó, dùng sức kéo ra, sau đó đấm vào bụng tên đó một cái.
Chân cũng hành động cùng lúc, đá tên còn lại ngã nhào, đụng cái rầm vào vách thang máy.
Gông cùm kìm kẹp đã không còn, Tống Hân Nghiên vội vàng loạng choạng chạy ra khỏi thang máy.
Hai con ma men không cam lòng đuổi theo.
Tống Hân Nghiên hét um lên.
Người đàn ông kia bảo vệ cô đằng sau, ra tay không lưu tình nữa, sau mấy chiêu liền đánh hai tên ma men kia kêu cha gọi mẹ, cầu xin không ngừng.
Tiếng động bên này đã dẫn bảo vệ khách sạn tới.
Người đàn ông kia vẻ mặt giận dữ: “Báo cảnh sát!”
“Vâng.”
Bảo vệ lôi hai con ma men kia đi.
Trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn còn sợ hãi, chân tay mềm nhũn.
Người đàn ông kia quan tâm hỏi: “Cô gái, cô không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?”
Tống Hân Nghiên chống tường gắng gượng đứng vững, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: “Tôi không sao, cảm ơn anh đã kịp thời cứu giúp.”
Lúc này cô mới nhìn người đàn ông nọ một cái.
Người này dáng người cao lớn, khí chất dịu dàng không tục tĩu, mặt mày đứng đắn đàng hoàng.
Là một người tốt.
“Tôi là quản lý khách sạn, xảy ra chuyện này ở khách sạn chúng tôi, là trách nhiệm của chúng tôi.”
Người nọ nhặt thẻ phòng lên, đẩy hành lý của Tống Hân Nghiên ra khỏi thang máy: “Tôi đưa cô về phòng.”
Sau khi quét thẻ mở phòng, anh ta lịch sự đẩy hành lý của cô vào cửa, còn mình thì đứng ngoài.
Trên mặt người đàn ông toàn vẻ áy náy đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Chuyện ngày hôm nay, bên cảnh sát nhất định sẽ đòi công bằng cho cô.
Khách sạn chúng tôi cũng sẽ chịu trách