CHƯƠNG 456
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc không đánh lại người bị hại vây lại từ bốn phương tám hướng.
Trong cơn hỗn loạn, tim Tống Hân Nghiên đột nhiên đập dồn dập, khó thở, oxy trong não như bị rút cạn đi.
Những người xông về phía cô, những tiếng chửi bậy dần dần lùi xa, trước mắt dần mờ đi, cơ thể mất kiểm soát ngã phịch xuống.
“Hân Nghiên…” Khương Thu Mộc bất chấp bị đánh, nhào qua chỗ cô.
“Đánh người bị thương rồi, bị thương rồi…”
“Có người ngất, mau báo cảnh sát… Gọi cấp cứu…”
“…”
Những người gây chuyện thấy đã xảy ra chuyện lớn, đám như ong vỡ tổ chạy bốn phương tám hướng.
Cửa hàng mới vừa nãy còn lộn xộn bay giờ chỉ còn lại nhân viên cửa hàng cùng với những người đứng ngoài hóng drama.
Khương Thu Mộc khóc nức nở, không biết Tống Hân Nghiên bị thương hay là bị sao, nhào tới người cô nhưng cũng không dám động chạm linh tinh: “Hân Nghiên… Tống Hân Nghiên…… Cậu đừng làm tớ sợ, mau tỉnh lại đi…”
Cuối cùng kết cục của vở kịch này là Tống Hân Nghiên té xỉu, cảnh sát tới.
Tại một góc cửa hàng.
Lệ Anh Vũ hờ hững lạnh nhạt dùng điện thoại quay lại hết khung cảnh vừa nãy rồi gửi đến zalo của Dạ Vũ Đình.
“Tất cả đều tiến triển thuận lợi.”
Qua mười phút, có vẻ Dạ Vũ Đình đã xem hết video mới trả lời lại.
“Rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.”
Lệ Anh Vũ nhăn mày: “Người cũng đã nhập viện luôn rồi, có phải là hơi quá rồi
Có tin nhắn thoại gửi tới.
Tâm trạng của Dạ Vũ Đình rất tốt, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Chỉ là tiếng cười này rất lạnh, lạnh đến mức có thể truyền vào tận sâu trong xương tủy.
“Còn nhớ rõ chuyện huấn luyện sói mà tôi từng nói với cậu không? Những thứ có dã tính đều rất ương ngạnh, sẽ không dễ dàng bị thuần phục đâu. Tống Hân Nghiên cũng thế! Không làm đến mức thảm thiết nhất thì cô ấy sẽ không nhớ lâu, cũng sẽ không nhớ được!”
“Bây giờ đã không còn ai giúp đỡ cô ta nữa, đả kích này vẫn còn chưa xong thì đã kích khác lại tới, cô ta đã cùng đường rồi. Bây giờ chỉ cần có người tùy tiện động một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát cô ta, đẩy cô ta vào vực sâu không ngóc đầu lên nổi. Cô ta sẽ hoàn toàn không trở mình được. Còn chúng ta không cần đuổi tận giết tuyệt thì cũng có thể đạt tới hiệu quả anh muốn.”
Dạ Vũ Đình không đáp lại.
Lệ Anh Vũ đợi một lát, ánh mắt lạnh lùng trùng xuống.
Anh ta cũng coi như đã giúp cô rồi.
Chỉ là vận may của cô hình như… Vẫn luôn không tốt lắm.