CHƯƠNG 460
Tống Hân Nghiên cười khổ: “Trước khi lâm chung ông nội đã phó thác Tống Thị cho tớ, ông bảo vệ tớ yêu thương tớ, tớ không thể không làm nổi chút yêu cầu này của ông. Đầu Gỗ, trên đời này ông là người thân duy nhất toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tớ, quan tâm tớ, tớ không thể phụ lòng ông được.”
Khương Thu Mộc uể oải nằm úp lên giường bệnh của Tống Hân Nghiên, trong lòng rầu rĩ không vui.
Nếu cô ấy có người nhà như vậy, chỉ sợ đã sớm điên lên rồi.
Truyền dịch xong, Tống Hân Nghiên đã có tinh thần hơn không ít.
Rút kim ra là trở về công ty ngay.
Người tới gây chuyện quây chặt công ty như nêm cối.
Có không ít cảnh sát, bảo vệ, thậm chí còn có cả cảnh sát điều phối giao thông cũng tới, miễn cưỡng ngăn chặn mới có thể ngăn không có ai xông vào.
Tống Hân Nghiên vừa xuất hiện, xung quanh lập tức náo động.
Ầm ĩ, kêu gào, cứ một đợt lại một đợt.
“Tống Hân Nghiên xin lỗi đi!”
“Bồi thường!”
“Đóng cửa công ty bất lương Nghiên Mị này đi!”
Tống Hân Nghiên bước lên bậc thang dưới sự hộ tống của bảo vệ, đứng trên cao nhìn xuống những bị hại đang tức giận.
Mặt mũi những người này đều sưng vù hết cả, người này còn thê thảm hơn người kia.
Trong tay mỗi người còn cầm theo đơn mua hàng cùng với son môi Văn Sang vừa mới mua, có thể nói là chuẩn bị đầy đủ.
Tống Hân Nghiên hờ hững đánh mắt về, giương giọng nói: “Tôi không biết tại sao mọi người lại bị dị ứng, nhưng son môi của công ty chúng tôi, mỗi một loại, mỗi một kiểu đều có báo cáo kiểm tra đo lường hợp tiêu chuẩn của cục kiểm tra chất lượng quốc gia. Những báo cáo này sẽ nhanh chóng được công bố đến trên website chính thức của công ty. Nếu mọi
“Cô có ý gì đây?” Có người lập tức chất vấn: “Là muốn trốn tránh trách nhiệm sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn người vừa kích động chất vấn kia, không chút yếu thế: “Nếu vấn đề đúng là ở chất lượng của chúng tôi, tất nhiên tôi sẽ không thoái thác, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Nhưng cô à, cô có chắc chắn son môi của công ty chúng tôi có vấn đề không?”
Sắc mặt người kia hết xanh lại đỏ, tức giận không chịu nổi.
Lập tức lấy hóa đơn mua hàng với son môi ra: “Không phải đồ của các cô có vấn đề thì chẳng lẽ vết thương trên mặt tôi có vấn đề chắc? Mọi người nhìn xem, hồi sáng tôi vừa mới mua son môi này ở cửa hàng chỗ trung tâm thành phố, đây là hóa đơn bọn họ đưa, còn có con dấu của bọn họ đây này.”
Cô ta ném mấy thứ này đến trước mặt Tống Hân Nghiên, tức tối chất vấn: “Cô nói cho tôi biết xem mấy thứ này có phải của công ty các người hay không!”
Mặt Tống Hân Nghiên không chút cảm xúc, bật cười nói: “Nếu đã dám cầm tới trước mặt tôi thì chắc chắn đó là thật rồi!”
Cô nhặt son môi lên, thờ ơ đánh giá, nói: “Cầm tiền của kim chủ rồi, tất nhiên không thể mua đồ giả tới cho đủ số được.”
Chỉ một câu lập tức làm ngàn người dậy sóng.