Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 479


trước sau

CHƯƠNG 479

Cơn giận mà Khương Thu Mộc kìm nén suốt cả đêm, giờ đã xộc từ dưới chân lên đến tới chân tóc.

Một y tá tình cờ đi ngang qua.

Cô ấy túm lấy khay thuốc của y tá rồi đập qua đó.

“A…”

“Khương Thu Mộc!”

Y tá hô toáng lên, Cố Vũ Tùng ngăn lại.

Khay thuốc bị đập vỡ, lật úp trước mặt Tưởng Tử Hàn.

Cố Vũ Tùng nghiêm nghị quát: “Khương Thu Mộc, cô bình tĩnh giùm tôi chút đi!”

“Bình tĩnh còn khỉ! Cố Vũ Tùng, anh tránh ra cho tôi! Nếu không phải anh ta bỏ mặc không chịu trách nhiệm thì sẽ không xảy ra chuyện hôm nay!”

Dự cảm không lành trong lòng đã được khẳng định, vẻ mặt Tưởng Tử Hàn tối sầm lại: “Cố Vũ Tùng, cậu tránh ra, để cô ta nói!”

“Nói gì mà nói!” Cố Vũ Tùng gầm lên: “Bây giờ mọi người đều mất bình tĩnh!”

Anh Hàn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cộng thêm việc Khương Thu Mộc hiểu lầm anh nữa, một khi nói ra thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì!

“Cứ để cô ta nói!”

Tưởng Tử Hàn đè thấp giọng, không hề dao động chút nào, nhưng lại mang cảm giác bức bách.

“Vãi mìn!” Cố Vũ Tùng bực bội mắng chửi.

Anh ta là vì ai chứ!

Thích sao thì tùy! Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Hôm nay anh ta có ngăn thì tôi cũng phải nói!”

Khương Thu Mộc tức giận lên án: “Tưởng Tử Hàn, anh cứ nói Hân Nghiên không biết xấu hổ, nói Hân Nghiên là gái đểu! Anh thì có tư cách gì nói cô ấy như thế chứ! Cô ấy là cô chiêu lá ngọc cành vàng, lúc ở nước ngoài ăn bánh mì đến buồn nôn, chỉ biết nấu mì gói cho mình. Sau khi ở chung với anh, để chăm sóc anh và con gái anh mà cô ấy bắt đầu học nấu từ phần mềm dạy nấu ăn, trên tay trên người bị bỏng

không biết bao nhiêu chỗ. Anh có biết không? Có nhìn thấy không?”

“Con gái anh muốn ăn lẩu, lén ăn cay sau lưng, ăn đến mức đau dạ dày, anh không phân rõ trắng đen đã mắng cô ấy luôn rồi. Lúc đuổi cô ấy ra khỏi nhà, anh có biết cô ấy đau lòng cỡ nào không? Những chuyện này cũng không nói làm gì. Cô ấy bị người ta tạt axit sunfuric, cánh tay bị thương, vậy mà vẫn muốn mua đồ về nhà để lấy lòng anh, rồi cuối cùng cô ấy thấy cái gì? Thứ cô ấy nhìn thấy là anh không thèm đoái hoài tới cô ấy, còn anh anh em em với người phụ nữ khác trong nhà của hai người…”

Không biết nước mắt của cô ấy đã chảy ra từ khi nào, mặt mày nhếch nhác, thấm cả vào miệng, vừa đắng vừa chát.

Khương Thu Mộc nghẹn ngào ấm ức lau nước mắt: “Cô ấy đã rung động, đã yêu anh, trong lòng cảm thấy mắc nợ và áy náy với anh, vò đầu bứt tai muốn tỏ tình với anh nhưng lại không có can đảm chịu đựng cảnh đánh mất anh. Anh hiểu lầm cô ấy, muốn ly hôn, cô ấy đau lòng muốn chết đi. Nhưng ngay từ giây phút cô ấy biết mình mang thai con của anh, cô ấy lại vui mừng như đứa trẻ… Cô ấy là một người thông minh, tự tin như thế, từ khi gặp anh thì bắt đầu trở nên tự ti, bất an… Rốt cuộc cô ấy đã ngu dại nhường nào mới bị thu hút bởi một tên ngốc chỉ biết đùa bỡn như anh! Mặc cho anh làm tổn thương và ức hiếp cô ấy hết lần này tới lần khác, bây giờ còn xém chút chết trong tay anh nữa! Anh chính là hung thủ giết người! Anh chính là tay đao phủ giết chết con của hai người! Đồ đàn ông chó má!”

Giết chết… con của họ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện